Lâm Cảnh Thần bàn với Hàn Tuyết nên mở một công ty đầu tư để hợp thức hóa vấn đề. Anh sẽ giúp cô chuẩn bị các thủ tục pháp lý cần thiết. Hàn Tuyết tán thành với ý kiến của anh nhưng cô không muốn lộ mặt.
"Hay là để em tìm người thay em quản lý trước. Em vẫn thích làm trợ lý của Lâm tổng hơn." Cô nắm lấy cánh tay của Cảnh Thần lắc lắc.
"Được, tùy em quyết định. Trình Khải tìm giúp cô ấy vài người đáng tin cậy" Anh quay sang nói với Trình Khải.
"Thân ngọc ngà của ông đây lại đi làm trâu ngựa cho hai người" Trình Khải lầm bầm rồi đi ra ngoài.
"Em muốn đến gặp Trần Lục một chuyến. Cậu ấy vốn học tài chính nhưng cứ nhất quyết làm ở quán bar." Hàn Tuyết nói với ánh mắt dò xét tâm trạng Cảnh Thần. Cô không muốn anh phải mang một bình giấm chua.
Lâm Cảnh Thần đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Hàn Tuyết. Đương nhiên anh không thể từ chối yêu cầu của cô.
"Làm việc thì được. Nhưng tốt nhất là đừng nên có ý gì khác với em. Anh vẫn không quên buông ra một câu đầy sự chiếm hữu.
Lâm Cảnh Thần làm việc đến tối. Hàn Tuyết tan ca trước. Chiếc xe của cô mấy ngày nay còn nằm ở tầng hầm tập đoàn. Cô lái nó đến Venus Club.
Vừa thấy cô bước vào, Dự Chính hai mắt sáng rỡ chạy đến.
"Tiểu tổ tông, cuối cùng em cũng chịu xuất hiện."
Hàn Tuyết đến ngồi lên ghế cao ngay quầy bar. Trần Lục thấy cô không giấu nụ cười vui vẻ, làm ngay một ly rượu đưa ra. Một tay cầm ly rượu, tay kia cầm một tập tài liệu Dự Chính vừa mới dúi vào, Hàn Tuyết vừa uống vừa đọc mấy kế hoạch cuối năm của quán bar. Vì sự cạnh tranh trên thị trường, Dự Chính phải thường xuyên đề ra các biện pháp mới lạ nhằm thu hút khách.
"Cứ làm theo như vậy" Hàn Tuyết quẳng xấp giấy tờ qua lại cho Dự Chính.
"Tiểu Lục, cậu cứ muốn làm như vậy mãi sao?" Cô đột ngột quay sang hỏi Trần Lục.
Bị hỏi bất ngờ, Trần Lục ngẩn ra một lát rồi mới trả lời.
"Chỉ cần làm việc cho tiểu thư là được"
"Vậy cậu chuyển qua công ty đầu tư của tôi làm nhé. Tôi đang cần người quản lý." Hàn Tuyết nghiêng đầu nhìn thẳng vào Trần Lục phía sau quầy bar.
Trần Lục vốn là sinh viên xuất sắc ngành tài chính. Nhưng hoàn cảnh gia đình không được khá giả. Anh vừa học vừa đi làm thêm tích cóp tiền chữa bệnh cho mẹ. Tuy vất vả nhưng với thành tích học tập xuất sắc, cộng thêm vẻ ngoài cao ráo đẹp trai, Trần Lục thu hút không ít các cô gái muốn làm quen. Năm đó anh cũng rung động trước một cô gái xinh xắn, bộ dạng ngoan hiền. Nhưng nào ngờ qua một thời gian cô ta lừa lấy hết tiền dành dụm của Trần Lục, cả tiền để chữa bệnh cho mẹ của anh. Trần Lục suy sụp và tuyệt vọng, uống say mèm đến quán bar nơi cô gái đó đang vui chơi quậy một trận tưng bừng. Cô ta trước mặt mọi người không ngần ngại sỉ nhục, chê bai anh nghèo hèn.
Lòng tự trọng của một gã đàn ông sụp đổ hoàn toàn, anh vươn tay cầm một chai bia toan đánh về phía cô gái kia. Chợt có một bàn tay nắm lấy cánh tay Trần Lục giữ lại.
"Anh đến phá rồi có đền nổi quán của tôi không?" Giọng một cô gái lạnh lùng vang lên. Dưới ánh đèn gương mặt Hàn Tuyết xinh đẹp nổi bật, khí chất cao ngạo, không giống như mấy cô gái trước mặt. Trần Lục một thoáng sững sờ, tay cầm chai bia cũng dần hạ xuống. Hàn Tuyết liếc mắt qua mấy người trước mặt, khẽ nhếch môi.
"Đối với loại này như vậy có đáng không?"
Trần Lục tuy say nhưng vẫn nghe rõ từng chữ một. Cuối cùng anh cũng buông chai bia trong tay, ngồi gục xuống. Hàn Tuyết ra hiệu cho vệ sĩ kéo Trần Lục vào một góc. Cô quay qua nói với cô gái kia.
"Tiền rượu hôm nay tôi không tính, từ nay về sau đừng đặt chân đến đây nữa."
Cô gái kia cùng mấy cậu ấm cô chiêu bực tức, náo loạn lên.
"Chúng tôi có tiền tại sao lại cấm chứ? Cô dựa vào cái gì mà nói như vậy?"
Hàn Tuyết khinh thường nhìn bọn họ, một ngón tay chỉ vào trước ngực bạn gái cũ của Trần Lục, gắn từng chữ rồi mới bỏ đi.
"Dựa vào việc tôi là chủ nơi này. Tôi không cần mấy đồng tiền dơ bẩn của cô."
Sau đó đám người đó bị vệ sĩ đuổi hết ra ngoài. Lúc này Hàn Tuyết vừa mới nhận quán bar từ Ngô Lạc. Mấy hôm nay cô thường xuyên ở đây để quản lý, kiểm tra hoạt động thì mới gặp cảnh bát nháo này. Trần Lục ngồi thẫn thờ một góc trên ghế sô pha, một lát sau có vẻ tỉnh táo hơn một chút, ngước lên nhìn Hàn Tuyết đang ngồi đối diện. Anh lấy hết bình tĩnh mở miệng.
"Cám ơn ... cám ơn đã giúp tôi"
Hàn Tuyết nheo mắt nhìn anh
"Tôi không có làm từ thiện. Anh đập phá quán thì phải đền bù."
"Tôi ... hiện tại tôi không có tiền ... Trần Lục lúng túng trả lời.
"Vậy làm việc cho tôi để trừ nợ, nói xem anh có thể làm được gì?"
Ánh mắt của Hàn Tuyết không hề xem thường anh nhưng lại có gì đó khiến người ta sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào.
"Tôi biết pha chế, quét dọn ..." thời sinh viên cực khổ có công việc nào mà anh không làm qua. Trần Lục liệt kê một số việc cho Hàn Tuyết nghe.
"Pha chế. Ngày mai đến thử việc." Cô buông một câu ngắn gọn rồi bỏ Trần Lục lại một mình ngơ ngác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]