Dùng bữa xong, Lâm Cảnh Thần nắm tay Hàn Tuyết ra ngoài đi dạo. Lúc này cô mới thấy được toàn cảnh khu biệt thự. Căn biệt thự màu trắng nằm giữa một khuôn viên rộng lớn, xung quanh được bao bọc bởi rừng cây đang ngả màu thay lá. Tiếng lá cây xào xạc vang lên theo từng bước chân. Hàn Tuyết có thể nhận thấy khu vực này được bảo vệ rất chặt chẽ, vệ sĩ rải rác khắp nơi nhưng họ vẫn giữ khoảng cách để cả hai có không gian riêng tư.
"Hai người lúc trước bị anh bắt giữ có tra ra được thông tin gì nữa không?" Hàn Tuyết lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng. Trong thời gian ngắn mà hai lão đại của Hắc Bang lần lượt xuất hiện ở Nam Thành khiến cô phải suy nghĩ.
"Không tra ra được, bọn chúng có vẻ không sợ chết. Lần trước Thẩm Bạch đến anh đã giao lại cho anh ta rồi." Lâm Cảnh Thần nhẹ nhàng vuốt một chiếc lá rơi trên tóc Hàn Tuyết.
"Thẩm Bạch? Anh ấy đã biết sự việc kia?" Hàn Tuyết thốt lên. Thì ra Thẩm Bạch đến Nam Thành vì lí do này.
"Đúng vậy, anh đổi hai người đó lấy sự đảm bảo cho lô hàng kia nhanh chóng qua biên giới cho nên Thẩm Bạch không phải là người đáng nghi. Mục đích anh ta giống em." Giọng Lâm Cảnh Thần rất trầm ấm, đầy sự tin tưởng với Thẩm Bạch.
"Vậy thì em bớt lo lắng được một phần." Hàn Tuyết thở phào, cảm giác tảng đá đè nặng trong lòng được tháo gỡ một chút.
"Nếu giữa Hắc Bang và Thần Không xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-tong-tai-la-xa-hoi-den/3734007/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.