Gần đến tận trưa hôm sau Hàn Tuyết mới mơ màng tỉnh dậy. Cô cảm giác mình đã trải qua một giấc mơ rất đẹp và rất dài ... Khi mở mắt, Hàn Tuyết mới giật mình nhận ra cô đang nằm trong một căn phòng lạ. Căn phòng này được trang trí với màu đen là chủ đạo, sang trọng nhưng không quá cầu kỳ.
Hàn Tuyết định trở mình ngồi dậy thì một cánh tay đưa qua vuốt ve khuôn mặt cô
"Em tỉnh rồi à?"
Giọng Lâm Cảnh Thần đầy dịu dàng, anh đang ngồi tựa vào đầu giường, ngắm nhìn gương mặt kiều diễm bên cạnh mình. Thấy Hàn Tuyết muốn ngồi dậy anh liền đỡ cô dựa vào lòng mình, hai tay vòng qua ôm lấy vòng eo nhỏ xíu, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô.
Trên người Hàn Tuyết mặc một chiếc đầm ngủ bằng lụa màu đen, dấu vết cuộc hoan ái tối qua nổi bật trên làn da trắng sáng khiến cô đỏ bừng mặt, bất giác cô vội kéo chăn che lại. Hàn Tuyết bị trúng thuốc chứ không hề bị mất trí nhớ, những gì đã xảy ra giờ như đoạn phim đang quay chậm trong đầu cô.
Thấy phản ứng của Hàn Tuyết như vậy, Lâm Cảnh Thần không khỏi bật cười. Anh ghé sát liếm nhẹ vành tai cô rồi nói :
"Bảo bối, anh đã vì em hy sinh thì em phải bù đắp cho anh cả đời này đấy."
"Anh ... anh đừng nói nữa" Hàn Tuyết lắp bắp, trợn tròn mắt nhìn anh. Cô toan vùng ra khỏi vòng tay của Lâm Cảnh Thần thì càng bị anh siết chặt lại. Anh bế cô lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-tong-tai-la-xa-hoi-den/3734006/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.