Nàng mơ màng tỉnh dậy, đầu nàng vẫn còn đau nhức. Nàng muốn cử động nhưng không được. Chân tay nàng đều đã bị giam giữ.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
"Ư... ư...".
Ngọc Diệp nhận ra mình không phải là người duy nhất bị giam cầm ở đây. Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy Mã Hoàng đang bị trói chặt đứng trên tường. Còn nàng thì bị trói ở trên giường.
Nàng cố quẫy cựa nhưng không được. Miệng nàng không bị bịt nhưng nàng cũng không thể kêu gào.
Có người hình như đã nghe thấy tiếng động nên đi vào. Là Thành chủ.
Chính hắn đã trói nàng và Mã Hoàng lại sao?
"Thả ta ra!" - Nàng cố gắng nói với hắn bằng ánh mắt.
Hắn hoàn toàn ngó lơ nàng.
Cánh cửa khép lại phía sau hắn. Trong căn phòng giờ chỉ còn lại ba người. Hắn muốn làm gì đây?
Thành chủ đi đến chỗ nàng, hắn ngồi xuống giường, hai tay ôm mặt nàng. Hắn cúi người xuống hôn nàng.
Nàng không né được, cứ liên tục quay mặt đi, nhưng cho dù thế nào thì hắn vẫn tách môi nàng ra được. Trong miệng hắn có gì đó? Trời ơi, hắn muốn chuốc thuốc nàng. Nàng muộn màng nhận ra, không kịp ngăn cản nữa. Lưỡi hắn đã đẩy viên thuốc đó sâu xuống họng nàng. Theo phản xạ tự nhiên nàng nuốt.
Lúc đó hắn mới nở nụ cười hài lòng mà buông nàng ra.
Ngọc Diệp nghiêng đầu, nàng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Mã Hoàng.
"Ngươi thấy sao? Đau chứ? Nhìn thấy cảnh này có khiến trái tim của ngươi tan nát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-that-sung-cua-thanh-chu-dai-nhan/2424446/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.