Nàng sống qua quất thế cho đến mùa thu. Vẫn là cái mùa buồn bã tệ hại đó. Nàng không thể quên được mùa thu năm ngoái đã xảy ra những chuyện gì. Nàng đi theo bước chân lúc nàng mới gả vào đây. Từ cổng chính bước vào, đi qua hàng chục bức tường để đến chính điện. Nhưng khi đi đến cái cửa cuối cùng, nàng lại ngại ngần bước vào và quay đầu đi.
Ba tháng đã trôi qua từ sau khi Mã Hoàng rời khỏi. Mọi thứ về lại vị trí vốn có. Và ở cái vốn có đó, Thành chủ ở với Hoa Nguyệt phu nhân và tiểu bảo bối Thành Vương của hắn.
Cái tên hắn đặt đúng là hàm ý lồ lộ. Có ai mà không hiểu được cái ý định sẽ cho con Hoa Nguyệt làm người kế thừa của hắn chứ.
Mỗi ngày, nàng đều đứng ở dưới cái cây to trước tẩm phòng nàng, khoảng một canh giờ. Không có lý do rõ ràng nào cả, vì nàng quá cô đơn, vì nàng quá rỗi việc.
Nàng bị câm, nên cũng không ai nói chuyện với nàng cả.
Có những lúc nàng tưởng mình sắp cô đơn sắp điên đến nơi, thì nàng lại kiếm những món đồ cũ của Bảo Bảo ra để nói chuyện. Nó lại khiến tâm nàng ấm lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lúc duy nhất nàng nghe được tiếng mọi người cười nói là lúc ăn cơm. Vẫn thông lệ cũ, ai đắc sủng, đồ ăn của người đó. Lần cuối Liễu phu nhân đắc sủng là khi nào nàng cũng không nhớ nữa. Những ngày gần đây đều là Hoa Nguyệt.
Nàng nên cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-that-sung-cua-thanh-chu-dai-nhan/2424443/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.