" Ặc... "
Thiết Nan cùng những người còn lại hợp ý liền từ từ lui về phía sau, đóng cửa lại. Chụm đầu lại thành một đống nghi ngờ vào con mắt của mình. Trần Bình đưa tay lên cằm nghi ngờ: "Này! Các cậu nói liệu có phải chúng ta mở sai cách rồi không!?".
Họ đồng loạt gật đầu:" Ừ ừ, chắc chắn là sai rồi đó!".
Sau liền quay đầu mở cửa tiến vào lần nữa, cảnh tượng vẫn y chang không chút thay rồi, lại chậm rãi đi ra "Rầm" một tiếng:" Chúng ta có phải đến không đúng lúc rồi không... sao tôi thấy Long Tiêu Dạ quỳ dưới sàn vậy??".
" Tôi cũng thấy!!"
" Chính xác luôn"
"Chẳng nhẽ chị tôi sở thích lạ vậy à? Hẳn là lại sai cách rồi!!"
Đám người không biết trời cao đất dày này lại còn dám áp tai nghe thử. Vũ Hàn Nguyệt đi tới kéo cánh cửa vào, thế là bốn người ngã xõng xoài ra đất. Thấy chân cô liền ngửa mặt lên, ánh mắt cô tỏ vẻ khó chịu, than trách:" Mấy anh làm gì vậy? Cả tiểu Minh nữa? Rốt cuộc là có tính vào nhà hay không đây hả?!"
Họ nhanh chống đứng lên phủi quần áo rồi trả lời:" Vô... vô... vô chứ!!".
Thế là tiến vào nhà ăn, ngồi xuống ghé đánh mắt tới phía Long Tiêu Dạ, nhìn một bên mặt vừa sưng vừa đỏ khiến Lý Tiêm Kỳ không nhịn được mà cười phá lên trêu chọc:" Hahaha a Dạ! Mặt cậu làm sao vậy? Đừng nói với tôi là cậu đi trêu hoa ghẹo bướm mà bị đánh đó chứ!!".
" Phụt". Mấy tên kia cũng cười phá lên một tràng lớn.
Vũ Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-tai-thuong-vo-yeu-khong-de-dung/1312667/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.