Khi bóng dáng gầy gò biến mất sau cánh cửa vào trong tòa nhà, Nguyễn Chi Dập cũng bước xuống xe.
Khuôn mặt ấy, giọng nói và hơi thở ấy, dường như vẫn còn ở bên cạnh anh. Ngay trong tầm tay, khiến người ta không nỡ rời xa.
Xe đậu được một lúc, tài xế không nhịn được nói lớn: “Anh Nguyễn…”
Anh ta hoàn hồn, quay đầu lại nói với tài xế: “Anh trở về đi. Đêm nay tôi ở lại chỗ này.”
Nhìn chiếc xe Maybach lái xe ra khỏi cổng, Nguyễn Chi Dập vô thức vuốt khóe miệng, tìm hộp thuốc rồi rút ra một điếu để hút.
Cơn nghiện thuốc lá của anh ta không nhẹ, thế nhưng trước mặt của Trần Tiểu Nghiên anh ta luôn luôn kiên nhẫn.
Khói thuốc được nhả ra ngoài, vướng vào những ngón tay của anh. Một tiếng còi đột nhiên vang lên đằng sau lưng anh ta.
Nguyễn Chi Dập nheo nheo mắt, một bóng người cao gầy từ trong bóng tối bước ra, nở nụ cười hết mức: “A Dập.”
“Phạm Chí Thành? Sao anh lại ở đây?” Nguyễn Chi Dập cau mày, nhưng không có vẻ gì là ngạc nhiên, cúi đầu tiếp tục hút thuốc.
“Tôi rất vất vả mới chuyển được đến nơi quỷ quái này đấy! Sao rồi, gặp được mục tiêu mới rồi à?”
“Nói nhảm cái gì?”
“Nói nhảm? Tôi tận mắt nhìn thấy rồi. Một cô gái lạnh lùng, cũng có khí chất. Chỉ là thân thể có chút…”
Người tên Phạm Chí Thành cười không dứt.
“Người ta đã kết hôn rồi.” Nguyễn Chi Dập thở ra một vòng khói, liếc anh ta một cái rồi tự mình đi về một tòa nhà khác.
“Kết hôn rồi…?”
Phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196198/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.