Thật sự không hiểu được trong lòng anh ta đang nghĩ gì!
Trần Tiểu Nghiên đứng yên tại chỗ một lúc, thế nhưng cuối cùng cũng quyết định bước tới.
Nguyễn Chi Dập dụi tàn thuốc, một người lái xe nhanh chóng bước xuống xe, cung kính mở cửa.
Bây giờ cô không có đường lui, vậy nên cô bước lên xe.
Nguyễn Chi Dập cũng từ bên kia lên xe, tự nhiên ra lệnh: “Gia Lâm Hào Uyển.”
Nghe xong bốn chữ này, Trần Tiểu Nghiên kinh ngạc: “Làm sao anh biết…?”
Nghĩ đến từ “theo dõi” anh ta vừa mới nói ra không chút ngượng ngùng, tim bắt đầu đập loạn lên.
“Cô quên mất rồi, lần trước suýt chút nữa đụng phải cô. Cô từ nơi đó đi ra, vậy chắc chắn không thế sống ở nơi khác.” Nguyễn Chi Dập đến gần, thấp giọng nói.
Dù như thế, những cô vẫn có cảm giác có gì đó không ổn.
“Vậy còn quán bar này thì sao? Vị trí nơi này, nếu không phải cố ý, khả năng tình cờ gặp được nhau là quá thấp, phải không?”
Khi giọng nói cô vừa ngắt, Nguyễn Chi Dập mỉm cười khen ngợi cô: “Không sai.”
“Sau khi uống nhiều như vậy mà cô vẫn có thể duy trì được logic cơ bản. Xem ra người khác có muốn lợi dụng cô thì cũng không dễ dàng.”
Trần Tiểu Nghiên chỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng lên.
Trên thực tế, phản ứng của cô bây giờ rất chậm. Có trời mới biết hiện tại cô đã phải cố gắng thế nào để giữ được tỉnh táo.
“Vậy thì, tại sao anh lại ở đây…có thể nói cho tôi biết được không?”
Nguyễn Chi Dập dường như đang suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196197/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.