Chỉ một câu nói, trái tim Hoàng Gia Vĩ lại dâng lên cảm giác “bị bỏ qua”.
Ngoài ra còn có cảm giác khó chịu khi mọi thứ mất kiểm soát.
“Em hơi mệt, đi ngủ trước đây. Một chút nữa anh cũng nên ngủ sớm một chút.”
Trần Tiểu Nghiên vẫn ra vẻ thờ ơ, đưa tay cởi cúc áo khoác khi bước vào trong.
“Tiểu Nghiên, anh càng ngày càng không hiểu được em.” Hoàng Gia Vĩ nghiến răng: “Em cuối cùng là đang muốn làm gì?”
“Em, làm cái gì?” Cô đứng lại, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thuốc súng trong không khí.
“Không chỉ hôm nay, mà gần đây ở công ty cũng vậy. Em muốn gây phiền phức cho tất cả mọi người mới chịu được đúng hay không?”
Giọng nói của Hoàng Gia Vĩ đè xuống rất thấp, dường như có chút tức giận.
Hình như, đây là đang muốn tính toán cả nợ mới và nợ cũ?
Lúc đi gặp người yêu thì một mặt, vừa mới về nhà lại thay đổi đột ngột như vậy.
Thật không hiểu làm thế nào mà Ngô Thiến Thiến lại có thể giả vờ đáng thương yếu đuối trong vòng tay anh ta.
“Em làm gì gây phiền phức cho mọi người rồi?”
Ngón tay Trần Tiểu Nghiên chậm lại, vẫn cởi từng chiếc cúc áo, hệt như đang làm một nghi thức gì đó.
“Đừng tưởng rằng anh không nhìn thấy, em mỗi ngày đang nhắm vào ai. Chuyện này ngay cả công ty đều biết, em cho rằng em có thể giấu giếm được anh sao?” Hoàng Gia Vĩ mặt đầy mây đen.
Việc nên đến, sớm muộn gì cũng đến. Cô đã mong đợi điều này lâu rồi.
Hoàng Gia Vĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196199/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.