Ngày hôm sau là cuối tuần, Hoàng Gia Vĩ thật sự ở nhà hai ngày, không đi đâu hết.
Ngày làm việc tiếp theo cũng đúng giờ tan ca về nhà, có hôm còn mang cho cô một bó hoa mà xưa nay chưa từng có chuyện này.
Điều quan trọng nhất là cuộc gọi của “giám đốc Trương” cũng không xuất hiện một lần nào nữa.
Ít nhất, nó cũng không xuất hiện nơi đáy mắt cô.
Lê Thị Liên bởi vì chuyện ngày hôm đó mà liên tục mấy ngày đều bày ra vẻ mặt thối đó, cũng không nói với cô một câu nào cả.
Trần Tiểu Nghiên được dịp nhàn rỗi.
Suốt một tuần không có sóng gió.
Vào sáng thứ sáu, khi cô vừa tới công ty, quản lý lại đột nhiên gọi cô đến văn phòng, nói là muốn tìm người đến Quảng Thành công tác một chuyến vào tuần tới, bộ phận kinh doanh đã không rút được nhân sự đi, cho nên chỉ có thể sắp xếp cho cô đi.
Trần Tiểu Nghiên vô cùng kinh ngạc, đừng nói đến làm thế nào cô có thể đảm nhiệm công việc kinh doanh trong khi cô chỉ là một người nhân viên hành chính văn phòng, sau nhiều năm như vậy, chuyện luân chuyển công tác cũng không đến lượt cô đi.
“Chính vì thấy cô là nhân viên kỳ cựu cho nên mới trọng dụng thôi.” Quản lý Vương dựa vào ghế xoay, đầu cũng không ngẩng lên, thổi trà trong cốc giữ nhiệt: “Công ty của chúng ta nhỏ, các vị trí nhân sự cũng không cần phải phân biệt rõ ràng như vậy, ai có năng lực thì sẽ được lên chức. Dù sao thì cô cũng tốt nghiệp đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196169/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.