Đứng bên ngoài cửa kính một lúc lâu, Trần Tiểu Nghiên vẫn quyết định: “Đi vào xem thử sao.”
Quầy lễ tân không có ai, cô bước tiếp vào trong, cả một khu làm việc lớn như vậy cũng đều yên tĩnh, chỉ có một căn phòng trong cùng bật đèn.
Trần Tiểu Nghiên nhớ rõ, đó chính là phòng tiếp khách, bình thường dùng để tiếp đãi khách hàng.
Trang trí khá cầu kỳ, sô pha và thảm đều do chính tay cô lựa chọn.
Cô đi vào trong vài bước, mơ hồ nghe được có tiếng nói truyền ra.
Cô vô thức nín thở, bước chân của cô nhẹ nhàng không tiếng động giống như con mèo vậy.
Gần hơn một chút, giọng nói cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Sau này, đừng có làm những chuyện như vậy nữa, không nghĩa lý gì đâu.” Là Hoàng Gia Vĩ.
“Nhưng em lại cảm thấy thú vị.” Giọng nói của người phụ nữ nâng cao lên vài phần, còn mang theo vài phần nũng nịu và khinh thường: “Sao, đã đau lòng cho vợ rồi? Cũng chỉ là một bức thư nặc danh mà thôi, không đến mức sẽ mất đi một cọng tóc nào cả.”
“Đâu có…”
Trần Tiểu Nghiên ngẩng người tại chỗ, hồi lâu cũng không thể nhúc nhích.
Cách một cánh cửa, những người bên trong dường như không nhận ra sẽ có người đến, tiếp tục nói: “Đúng rồi, làm sao em lại quen được quản lý công ty của cô ấy?”
“Đây có là gì, thư ký của giám đốc Hoàng là cô Ngô, có nhiều mối quan hệ rộng rãi lắm.”
Hai tiếng cười ngả ngớn khiến người ta phải đổ mồ hôi lạnh, xuyên thấu đến tận sống lưng.
“Em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196170/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.