Hoàng Gia Vĩ ngẩn người, dường như nghe ra được trong câu nói còn có hàm ý khác.
Sựng người cả buổi trời mới nói: “Đúng vậy, anh đã nói rồi. Anh cam đoan, chờ qua đợt bận rộn này, anh sẽ giao mọi việc cho cấp dưới làm, dành thời gian để ở cùng em nhiều hơn.”
Trần Tiểu Nghiên không bàn tiếp nữa.
Anh ta dường như chợt nghĩ ra cái gì đó, sờ mũi nói: “Tiểu Nghiên à, có phải em đang nghi ngờ gì hay không… Có phải bởi vì chuyện lúc sáng không?”
Không chờ đợi câu trả lời, anh ta đã vội vàng giải thích: “Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, em phải tin tưởng anh. Anh có thể thề với trời, anh với Ngô Thiến Thiến tuyệt đối không có bất cứ gian díu nào.”
Nghe được hai chữ Ngô Thiến Thiến từ trong miệng anh ta nói ra, trong lòng Trần Tiểu Nghiên hơi hồi hộp, dừng lại mất một nhịp.
Nhưng mà trên mặt vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Không có thì tốt.”
Nhưng dù thế nào đi nữa, hai chữ này cũng đã khơi dậy sóng gió.
Cô đứng dậy muốn rời đi, nhưng Hoàng Gia Vĩ lại đột nhiên nắm lấy tay của cô.
Trần Tiểu Nghiên vùng vẫy nhưng anh ta vẫn không buông tay ra.
Căn phòng rất yên tĩnh, ánh trăng bên ngoài cửa sổ trong như nước, trong đôi mắt kia lại hiện lên một tia tình ý vừa thật vừa giả.
“Vợ à, anh gần đây có phải là đã quá bận rộn rồi không?”
“Anh có bận hay không, bản thân anh còn không rõ nữa sao?”
Những lời này thật sự đã phá hỏng bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196168/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.