Vừa rồi không chú ý tới, đầu giường trong phòng, ở cạnh cửa, thậm chí dưới bức tranh của cô ấy treo trên tường, đều đã được gắn lên.
Những bức tranh đã bị ố vàng có một kết cấu đầy lộn xộn, một màu đỏ tươi.
Lê Thị Liên hôm nay đường xa chạy đến đây chính là muốn làm những việc này sao?
Nữa ngày đầy rắc rối này, bà ấy rốt cuộc đã dùng không ít thủ đoạn!
Trần Tiểu Nghiên cắn chặt môi dưới. Từng bước từng bước đi tới, từng chút từng chút xé từng bức vật chướng mắt xuống, xé rách từng mảnh là quăng ra ngoài cửa sổ, thì mới ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Tâm trạng hoang vắng, trống rỗng rất khó chịu.
Cô từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến, có một ngày cuộc sống của chính bản thân lại biến thành bộ dạng như thế này!
Là trách Hoàng Gia Vĩ, trách một người mẹ chồng mê tín? Hay là trách chính mình? Cô cũng không biết.
Cũng có lẽ, người đáng trách nhất chính là Ngô Thiến Thiến.
Không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì mà làm cho Hoàng Gia Vĩ bị mê hoặc, làm cho anh ta biến thành một người rất xa lạ, xa lạ đến nỗi làm cho cô cảm giác là chưa từng quen biết qua, mới làm nên tất cả như ngày hôm nay.
Cô ôm trán, thờ dài yếu ớt.
Trước đây, cô đã nói với Lý Du Du: “Tớ biết tớ nên làm như thế nào”, nhưng yên tĩnh lại, Trần Tiểu Nghiên phát hiện, cô ấy thậm chí không biết làm gì, nên làm gì.
Trong gương, chỉ có một khuôn mặt gầy xanh xao, trắng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196167/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.