','Mộ Cẩm Vân cất lại quyển sách, trở về ngồi yên trên giường.
Lúc Tống Lâm đi ra, cô giả vờ như không biết gì: “Tống Lâm, anh đọc sách gì vậy?”
Nghe được lời nói của cô, Tống Lâm nghiêng đầu liếc nhìn cô, đi đến chiếc ghế sa lon nhìn quyển sách kia một cái, chỉ sau khi cất kĩ đi anh mới trả lời cô: “Em không thích đâu, về phương diện triết học.”
Mộ Cẩm Vân nín cười, khẽ nhướng mày: “Từ lúc nào quyển sách như “Một trăm hai mươi sao cách thức nấu canh” cũng biến thành sách triết học vậy?”
Nghe được lời cô nói, mặt của Tống Lâm lập tức liền đen lại.
Anh nhìn cô một cái, không trả lời câu hỏi của cô.
Mộ Cẩm Vân thấy anh không nói chuyện, không khỏi giơ tay hơi vịn vào bờ vai của anh: “Tức giận rồi à?”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Biết rõ rồi còn cố ý hỏi thú vị lắm sao?”
”Nhưng mà em thấy dáng vẻ ngượng nghịu của anh rất thú vị nha.”
Cô vừa nói, nhanh chóng nhéo mặt anh một cái.
Mặt của Tống Lâm càng trở nên đen hơn, chế nhạo nói: “Khẩu vị xấu xa”
Anh nói xong, đưa tay tắt đen chính trong phòng, để lại một chiếc đèn ngủ: “Ngủ đi”
Mộ Cẩm Vân khịt mũi: “Tối nay không cần kể chuyện trước khi đi ngủ sao?”
”Tại sao không đọc?”
Nghe được câu nói của anh, Mộ Cẩm Vân đành cầm lấy quyển sách truyện ở bên cạnh, không nhanh không chậm mà đọc lên.
Bởi vì vụ tai nạn xe đột ngột, thương hội tại thành phố Đà Nẵng vào thứ ba tới Mộ Cẩm Vân không thể đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719871/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.