','Sau khi ăn cơm trưa, Mộ Cẩm Vân uống thuốc, đi lên lầu ngủ trưa.
Vào lúc hơn bốn giờ chiều, cô mở mắt ra, nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy sắc trời đã gần tối, không khỏi nhíu mày lại.
Tống Lâm không ở trong phòng, cô lại hơi khát nước, chỉ có thể tự mình chống gậy đi xuống nhà.
Cô đi được một bật tháng, liền nghe được tiếng động từ phòng bếp.
Mộ Cẩm Vân ngẩn người, chống gậy đi đến cửa phòng bếp, phát hiện ra Tống Lâm vậy mà mặc tạp dề đứng trước quầy.
Cô nhấc chân bước vào, Tống Lâm nghe thấy tiếng của cô, liền quay đầu nhìn về phía cô: “Sao em lại xuống dưới?”
“Em muốn uống nước.”
“Để anh lấy cho em.”
Anh nói xong liền rửa tay, sau đó đưa cho cô một ly nước ấm.
Mộ Cẩm Vân nhìn thấy mất thứ đặt trên quầy bếp kia, có chút khó hiểu: “Anh đang làm gì vậy?”
“Hầm canh.”
Tống Lâm vừa trả lời cô vừa cho nguyên liệu canh mới ngâm xong vào nồi.
Mộ Cẩm Vân đang uống nước, nghe được lời nói của anh, liền bị sắc: “Sao anh đột nhiên...hầm canh thế?”
Cô có chút không nhịn được mà muốn cười, khóe miệng hơi cong lên.
“Nhưng mà hôm qua em mới uống xong mà.”
“Uống rồi không thể uống thêm nữa à?”
Khi anh nói câu này, lông mày nhíu chặt lại, rõ ràng là đang vô cùng không hài lòng với câu trả lời của cô.
Mộ Cẩm Vân sợ Lâm ba tuổi giận dỗi, vội vàng nói: “Có thể có thể! Ngày nào cũng uống cùng được luôn!”
Cùng lắm thì mập thêm một chút mà thôi!
Anh xùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719870/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.