Hạ Như Mộng xem xét một hồi sau mới thu lại tầm mắt: “Không có việc gì thì tôi không thể tới đây sao?”
Người tới không có ý tốt, Mộ Cẩm Vân nhấp môi, không nói tiếp.
Hạ Như Mộng nhìn cô, cười: “Cô dường như không hoan nghênh tôi tới nơi này lắm, nhưng mà…” cô ta nói xong nhấp một ngụm nước ấm: “Nơi này hẳn là nhà của Tống Lâm chứ.”
Nghe được lời nói của cô ta, mày Mộ Cẩm Vân lập tức nhíu lại, cô cũng không chịu thua: “Đúng vậy, nhưng hiện tại đây là nơi ở của tôi.”
Cô không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không có một chút chột dạ. Hạ Như Mộng nhìn cô, đột nhiên cười khẽ một chút:”Cô Vân hoá ra lại là người thú vị như vậy.”
“Nhưng so ra còn kém cô Mộng.”
“Không không không, là tôi so ra kém cô Vân, không phải mọi người đều nói, chán cơm thèm phở sao?” Hạ Như Mộng vẫn luôn cười, ngay cả buông lời nhục nhã người khác cũng cười như vậy.
Tay bên cạnh người Mộ Cẩm Vân hơi hơi nắm chặt, khẽ cắn răng, cô cũng cười một chút: “Cô Mộng, lời này tôi không hiểu lắm, cơm gì, phở gì? Ai là cơm, ai lại là phở chứ?”
“Cô Vân, tôi sống nước ngoài lâu quá, trong nước có cái từ gọi là gì ‘không cần làm cái gì còn muốn lập đền trinh’, tôi nghĩ cô Vân hẳn là biết đến rồi?”
Từ lúc Hạ Như Mộng tiến vào đến bây giờ, tổng cộng nói cũng nói có mười câu, nhưng mỗi một câu bên trong đều có ý móc mỉa.
Cô ta không có nói hẳn ra, nhưng so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719719/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.