Kỳ nghỉ Tết Âm Lịch dài hạn sắp tới rồi, từ sau khi Mộ Cẩm Vân từ sau khi giao những việc liên quan đến chuyện xã giao cho Lý Minh Việt, trong khoảng thời gian này cô càng ngày càng nhàn rỗi.
Sau ngày hôm đó, Tống Lâm đã không còn về lại chung cư, đương nhiên, Hạ Như Mộng cũng không đến công ty.
Đây là một tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ dài hạn Tết Âm Lịch, sau khi qua cuối tuần này, lại qua ba ngày nữa là tới kỳ nghỉ Tết Âm Lịch.
Sau sáu giờ, Mộ Cẩm Vân tắt máy tính, thu dọn đồ chuẩn bị ra về.
Người đi thang máy rất nhiều, nhưng cô đi xuống từ thang máy của sếp, không đến mức quá đông được.
Chỉ là lúc tới tầng một, Mộ Cẩm Vân đợi gần hai mươi giây mới từ bên trong thang máy đi ra.
Mùa đông nhanh tối, tuy rằng chỉ mới sáu giờ mười lăm phút nhưng bên ngoài đã tối đen.
Mộ Cẩm Vân lấy di động ra định gọi xe, lại không ngờ vừa mới đi ra ngoài đã bị một người đàn ông gọi lại: “Mộ Cẩm Vân.”
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, cảm thấy dường như có chút quen, nhưng không thể nhớ ra rốt cuộc từng gặp anh ta ở đâu.
Một hồi lâu, cô rốt cuộc nhớ được: “Tổng giám đốc Dương?”
Lương Lập Dương, nếu cô không có nhớ lầm thì Lương Lập Dương là em trai của Tống Lâm.
“Trí nhớ của cô Vân không ngờ rất tốt, cùng ăn tối với tôi không?”
Mộ Cẩm Vân nhìn anh hơi hơi mím môi, nụ cười trên mặt xa cách khách khí: “Xin lỗi, sếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719718/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.