“,”Nháy mắt, Mộ Cẩm Vân không dám nhúc nhích nữa.
Cô quay lại, cúi đầu nhìn tay mình.
Máy sấy tóc phát ra tiếng “”vù vù vù””, ngón tay người đàn ông thỉnh thoảng lại chạm vào da đầu cô, hơi lạnh.
Cô mím môi, chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc, dù thế nào cũng hơi dày vò.
Nhưng mà động tác của Tống Lâm không nhanh không chậm, sấy tóc sấy đến hai mươi phút.
Cuối cùng Mộ Cẩm Vân buồn ngủ quá, cả người đổ về sau, ngã vào trong ngực Tống Lâm.
Đầu cô đụng vào lồng ngực anh, đau nhức làm cho cô giật mình tỉnh lại.
Vừa ngẩng đầu, Mộ Cẩm Vân đã phải đối diện với con ngươi đen nháy.
Cô nhận ra mình vừa mới làm gì, hơi ngượng ngùng: “”Tổng giám đốc Lâm.””
“”Khô rồi, em có thể ngủ rồi.””
Anh vuốt tóc cô lại rồi để máy sấy tóc sang một bên.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh một cái, thấy anh không so đo chuyện vừa rồi, cô cũng không mất mặt nhắc đến nữa.
Cô bò sang một bên, xốc chăn lên rồi nằm xuống.
Ngường đàn ông xuống giường, đi vào trong phòng tắm.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn một lát, sau đó nghiêng người, chuẩn bị đi ngủ.
Cô rất mệt,trong lòng mệt, người cũng mệt.
Nhưng mất nhanh, một nửa chiếc giường chùng xuống, Tống Lâm đã quay lại.
Cô hơi giật giật mí mắt nhưng không mở mắt.
Đèn trong căn phòng đã tắt, cả căn phòng rơi vào trong bóng tối.
Mộ Cẩm Vân hơi cựa quậy, chăn bị xốc lên, sau đó người đàn ông cũng nằm xuống.
Hai người dựa thật sát, cô từ từ nhắm mắt, chỉ cảm thấy trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719642/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.