Mộ Cẩm Vân nhìn anh, gật đầu một cái, người nhích vào ghế nhắm hai mắt lại.
Cả người cô không có tinh thần, vẫn đang sợ hãi, lông mi run lên.
Tống Lâm nhìn cô hai giây rồi mới xoay người nhìn người phía sau.
“”Quản lý Triệu.””
Anh gọi quản lý Triệu, anh nâng tay xắn tay áo của mình.
Lưng của quản lý Triệu toàn là mồ hôi, bị Tống Lâm gọi như vậy, cả người cứng lại: “”Lâm, tổng giám đốc Lâm.””
“”Người của tôi mà anh cũng dám động sao?””
Lúc anh nói chuyện, ngữ khí không nhanh không chậm.
Cảm xúc bên trong con ngươi kia vô cùng lạnh lẽo, anh bình thản như vậy lại làm cho quản lý Triệu như bị sét đánh.
“”Tổng giám đốc Lâm, tôi thật sự không biết cô gái kia là người của anh a!””
Nếu như hắn biết đó là người của Tống Lâm, cho dù cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám!
Lúc đó Dương Mị Ngọc thề son sắt nói người phụ nữ này không có thân phận gì, xảy ra chuyện cũng không ai lo, kết quả bây giờ thì tốt rồi, gặp phải chuyện lớn rồi!
Hắn và Dương Mị Ngọc cũng coi như là có quen biết, Dương Mị Ngọc cũng không ngốc, nếu biết đó là người của Tống Lâm đoán chừng cô ta cũng không dám ra tay với người ta.
Xem ra, Dương Mị Ngọc cũng không biết lai lịch của người phụ nữ này.
Nhưng mà hắn ta mới là người đáng thương nhất, tai bay vạ gió.
“”Nếu anh đã động vào người của tôi, thế thì có qua có lại.””
Rõ ràng là Tống Lâm không nghe hắn giải thích, nghiêng đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719641/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.