Vẻ mặt của Mộ Đình Nam rất xấu, nhưng nhìn Tống Lâm trước mặt, cuối cùng ông ta cũng nhịn lại: “Tổng giám đốc Lâm, đây là con gái tôi, Mộ Cẩm Vân, mới từ nước ngoài trở về”.
Mộ Cẩm Vân nhìn người đàn ông có vẻ mặt vô cảm ngồi trên ghế sô pha, cô chỉ cảm thấy lung túng không chịu nổi, cảm giác như cô bị Mộ Đình Nam lột trần rồi ném xuống đường.
Nhưng dường như Mộ Đình Nam cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, thấy cô không lên tiếng, ông ta trực tiếp giơ tay đẩy cô ra: “Mộ Cẩm Vân, chào Tổng giám đốc Lâm đi”.
Nhà họ Mộ vẫn luôn muốn dựa lấy Tống Lâm, cho nên hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội, đương nhiên Mộ Đình Nam sẽ không từ thủ đoạn nào mà nắm lấy cơ hội này.
Cuộc hôn nhân giữa Mộ Cẩm Vân và nhà họ Hứa đã kết thúc, và Mộ Cẩm Vân cũng chỉ còn lại chút ít giá trị.
Theo ý ông ta, nếu Tống Lâm có thể nhìn trúng Mộ Cẩm Vân thì điều đó sẽ được coi là một may mắn nhỏ cho Mộ Cẩm Vân.
Chỉ là nhiều năm như vậy, bên cạnh Tống Lâm không có lấy một người phụ nư.
Mộ Đình Nam nhìn người đàn ông im lặng ngồi trên sô pha, lưng đổ đầy mồ hôi.
Lúc này rõ ràng là ông ta đang đứng, còn Tống Lâm đang ngồi, nhưng về khí thế, ông ta vẫn bị Tống Lâm ép đến sinh ra bản năng cúi người.
Mộ Cẩm Vân không nói gì cả, bầu không khí căng thẳng dường như sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.
Ngay lúc Mộ Đình Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/164829/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.