Mộ Đình Nam có lẽ biết Mộ Cẩm Vân sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, ông ta đứng dậy rời khỏi trước, để lại một câu cho Mộ Cẩm Vân: “Trước khi mẹ con chết đã để lại đồ cưới cho con, nếu con muốn trở về vậy tối hôm nay con hãy thức thời một chút cho bai Nếu con không cần đồ cưới kia và bức tranh của mẹ con vậy con thể rời khỏi cùng ba ngay bây giờ”.
Một câu của Mộ Đình Nam trực tiếp đóng băng cả người Mộ Cẩm Vân tại đó, không thể động đậy.
Cô ngẩng đầu nhìn Mộ Đình Nam, trong đôi mắt lạnh đều là sự lãnh lẽo: “Mộ Đình Nam, ông còn là người sao?” Mộ Đình Nam đang nằm mộng đẹp, lúc này cũng khoan dung nhiều với Mộ Cẩm Vân: “Sau này con sẽ biết, ba làm chuyện này là vì tốt cho con”.
Ông ta nói xong thì dùng sức đè vai cô thật chặt: “Yên phận chút!” Ông ta nói xong thì quay đầu nở nụ cười nịnh hót với Tống Lâm, sau đó rời đi, không hề quay đầu lại.
Phòng VỊP bị đóng lại, trong phòng VỊP cũng chỉ có hai người cô và Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân sống hai mươi ba năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua chuyện như thế.
Ba ruột của cô muốn cô đi tiếp đàn ông, mà đàn ông này không phải là người khác, chính là người đàn ông từng có hai lần tình một đêm với cô.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Lâm ngồi trên ghế sa lông, anh cũng đang nhìn cô, tay khoác lên trên ghế sa lông, ngón trỏ hơi công lên, sờ sờ lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/164830/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.