Tương Hải: cái gì bà đã cho thằng cháu nghe sao
Trùng Nhi:*suy nghĩ* giờ giải thích kiểu gì đây trời
Tương Hải: bà từ nghĩ cách nha tôi có công việc tôi cúp máy trước nha
Trùng Nhi: ông hay quá ha về nhà biết tay tôi
Tương Hiếu: bà ngoại bà nói sắp đặt gì vậy
Trùng Nhi: à cháu trai của bà bạn của bà nói là con gái của họ sắp đặt cuộc hôn nhân đó nhưng gia đình cô ấy không chấp nhận mới đổi họ đấy con bà phải âm thầm không tiết lộ bí mật này nên cháu nghe thấy rồi thì bà cũng nói
Tương Hiếu: ờ bà cũng nói có lý đấy chắc bà ngoại che giấu cái gì khác nhìn bà hốt hoảng lắm sợ bại lộ gì đấy
Trùng Nhi: mà sao con ra đây vậy mẹ con đâu
Tương Hiếu: haizzz bà xem đi bé gái này kêu mẹ con là mẹ không nè
Trần Phan Trường: thảo con mau về đây với cha đừng làm loạn nữa
Trần Phan Thảo: con không muốn con muốn mẹ cơ
Tương Hảo Hảo: để đó cho tôi tôi thử nghĩ cách ru bé ngủ rồi trả cho anh sao anh thấy được không
Trần Phan Trường: ừm cũng được
Tương Hảo Hảo: nào con gái chị ru em ngủ nha
Trần Phan Thảo: dạ mẹ
Tương Hảo Hảo: *suy nghĩ* lại gọi mình là mẹ nữa hả
Trần Phan Trường: lần đầu tiên cô gái này có thể làm cho con bé không đổ đạp người khác nữa
Nghe tiếng ru của cô ấy lặng im trong phòng bệnh viện chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-a-em-dung-hong-tron-thoat/2964312/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.