Trần Phan Thảo: cha...cha à sao cha xuất hiện ở đây vậy
Trần Phan Trường: con gái à đây là công ty của cha mà đương nhiên ta phải xuất hiện để bảo vệ con gái của cha mà đúng không
Trần Phan Thảo: *suy nghĩ* nụ cười của cha đáng sợ quá sắp bị nuốt chửng tới nơi rồi huhu
Trần Phan Trường: *suy nghĩ* con yên tâm đi về rồi biết tay cha nha con
Trần Phan Thảo: huhu con không chịu đâu mẹ ơi cứu con với
Tương Hảo Hảo: bé gái à chị không phải là mẹ con đâu con nhận nhầm người rồi
Trần Phan Thảo: mẹ à mẹ không yêu thương con à mẹ ơi
Tương Hảo Hảo: *suy nghĩ* nhìn đứa bé gái này sao mình có cảm giác rất lạ
Cô ấy thấy rất kì lạ và cảm thấy đau đầu chóng mặt cô ấy ngất rồi
Trần Phan Trường: nè cô bị gì vậy
Ngọc thư ký: trời ơi chủ tịch chưa bao giờ ôm ai hết luôn chưa bao giờ gần nữ sắc nữa ngoại trừ cô dương tiểu thư này
Trần Phan Trường: nãy tôi nghe những người này nói xấu con gái của tôi là con hoang thì đuổi hết cho tôi
Nhân viên: chủ tịch ơi đừng đuổi chúng tôi mà chúng tôi biết lỗi rồi
Ngọc thư ký: ai bảo chi các người đụng phải chủ tịch chi haizzz lại tuyển thêm nữa khổ thân mình ghê
Trong khi ở bệnh viện
Trần Phan Thảo: mẹ ơi mẹ có sao không 6 năm rồi con mới biết mẹ là mẹ của con
Trần Phan Trường: sao con gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-a-em-dung-hong-tron-thoat/2964314/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.