Trần Phan Thảo: không chịu không chịu đâu con muốn gặp mẹ cơ con không chịu đâu
Tiếng hét của cô bé đã van hết tòa nhà không một người hầu nào có thể gần con bé hết kể cả người hầu thân thiết của cô bé hay là cô ruột của cô bé
Trần Phan Thảo: con muốn gặp mẹ cơ
Trần Phan Nhi: sao con bé la giữ vậy con bé làm gì bị nhốt vậy thả con bé ra
Giúp việc: nhưng mà cô chủ bà chủ không cho thả ra
Trần Phan Nhi: bà chủ nào ai có lá gan đấy bà không nghe tôi nói hả
Dương Thủy Lệ: nhi à chị làm đấy con chị cứ đòi ra gặp không à lỡ kẻ xấu bắt con bé thì sao sao chị có thể nói với anh ấy được đây
Bộ mặt trà xanh giả bộ tới rồi
Trần Phan Nhi: cô hay quá ha dù cô là mẹ của con bé đi chăng nữa thì liên quan gì tới tôi nhưng mà con bé chắc gì nhận cô là mẹ chứ hay là cô không phải mẹ ruột của con bé thì có
Dương Thủy Lệ:*suy nghĩ* d*m con khốn tao mà là chủ nhân của căn nhà này người đầu tiên là mày bị đuổi ra khỏi nhà trước đấy, đâu có đâu em chắc con bé có thiện cảm và nhút nhát với chị thì có
Trần Phan Nhi: sao lạ vậy ta mẹ ruột mà đi thiện cảm với con ruột mình sao sao em thấy con bé nó không thiện cảm thì có người hầu
Người hầu: dạ có người
Trần Phan Nhi: từ giờ trở đi mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-a-em-dung-hong-tron-thoat/2964310/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.