Nửa đêm, Phó Hân tỉnh ngủ vì khát, tung chăn ngồi dậy mò mẫm ra ngoài tìm nước uống. Phòng khách không bật đèn nên tối om, cô mò đường dựa vào ánh sáng le lói trên màn hình điện thoại. Bỗng thấy bóng dáng cao lớn ngồi lù lù trên sofa như âm binh, cô suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Chắc là do vẫn còn áy náy vì vụ lấy nhầm thuốc ban nãy, Phó Hân phá lệ mở miệng quan tâm hỏi: “Anh đang bệnh, sao không đi nghỉ sớm? Chạy ra đây làm gì?”
Phó Uyên nhìn thoáng qua đứa em gái mặc áo hoodie in mấy hình vẽ ma quỷ loạn xạ, ngứa mắt nói: “Không phải chuyện của em.”
Phó Hân nhún nhún vai tỏ vẻ “OK thôi” rồi xoay người về phòng, bỗng nhiên Phó Uyên duỗi tay túm lấy cái mũ trùm đầu phía sau áo hoodie kéo mạnh một cái.
Cô so vai lại, cẩn thận hỏi: “Làm sao?”
Phó Uyên nhìn thoáng qua cửa nhà, lạnh nhạt hỏi: “Có kết quả thi tháng này chưa?”
Nửa đêm không ngủ, vô duyên vô cớ đi tra hỏi điểm bài kiểm tra? Người đàn ông này đúng là một tên bạo quân, tính cách quá hỉ nộ vô thường.
Phó Hân sửng sốt ngẩng phắt đầu, giương mắt nhìn anh trai, dùng giọng điệu không tưởng tượng nổi mà trả lời: “Mới trả điểm môn Ngữ văn, 120 điểm.”
“Sao kém thế?”
Phó Hân hung tợn thở phì phò, phun ra một tràng: “120 còn thấp? Chẳng lẽ anh bắt tôi viết văn phải đạt điểm tối đa? Anh sốt đến hồ đồ rồi à?”
Cô giơ tay sờ trán anh trai, Phó Uyên còn chưa kịp phản ứng, Phó Hân đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-huynh-bat-dac-di/454696/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.