Thật kì lạ, từ sau hôm Vu Duệ gặp Tần Phi, một thời gian dài không thấy Phó Uyên về nhà, tính ra đã gần 10 ngày. Cô tặc lưỡi nghĩ thầm, Phó Uyên là kẻ lắm tiền, muốn tậu thêm mấy cái nhà bên ngoài mà chẳng được.
Có mấy hôm anh về bên này, bọn họ ngẫu nhiên cũng đụng mặt vài lần, nhưng anh hoàn toàn không thèm để ý đến cô, có thể nói là trực tiếp xem cô thành không khí.
Ban đầu Vu Duệ còn cuống quýt hết cả lên, sau dần cũng quen. Nếu anh thích lúc gần lúc xa, thích vô duyên vô cớ lạnh nhạt với cô như thế, cô sẽ bình bình thản thản mà tiếp chiêu.
Chỉ có điều, đôi lúc Vu Duệ vẫn hay ngẫm lại những lời lúc trước của Giám đốc Chu bên công ty quảng cáo, ông ta nói rằng Phó Hân là cái vảy ngược trong lòng Phó Uyên.
Nghĩ vậy, cô chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Bởi vì suốt khoảng thời gian “dạt nhà” này, Phó Uyên không thèm hộ tống con bé đi học mà đăng kí xe đưa đón của trường cho nó, thậm chí còn thuê một người giúp việc kiêm đầu bếp theo giờ.
Phó Uyên vốn nhạy bén trong công việc kinh doanh, quản lí cấp dưới cũng rất tốt, vì thế quy mô công ty càng ngày càng lớn. Còn đối với đứa em gái này, tuy rằng anh vẫn thật lòng thật dạ quan tâm, thế nhưng cách chăm sóc và giáo dục lại tệ hại đến mức Vu Duệ không ngửi nổi.
Đúng là trên đời này chẳng có ai hoàn hảo, sinh ra là con người, cho dù có tài giỏi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-huynh-bat-dac-di/454697/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.