Tần Phi lúc này mới xoay người lại nhìn cô, khóe miệng hàm chứa ý cười đắc thắng. “Anh đã nói rồi, nếu như thực sự muốn, nhất định có thể giành lại.” Sau đó anh ta chỉ chỉ vào hai cái ghế da. “Cuối cùng thì vị trí này đã thuộc về chúng ta.”
Vu Duệ ngồi xuống, gằn từng chữ một: “Tần Phi, nếu anh thừa tiền không có chỗ để tiêu, sau này lúc anh ném tiền qua cửa sổ, có thể ném thẳng vào túi người nghèo, ví dụ như tôi không?”
Tần Phi không ngờ Vu Duệ chẳng thèm cảm động chút nào, ngược lại còn nói năng thẳng thắn như thế, chỉ có thể cười khổ. “Trong mắt em bây giờ chỉ có tiền thôi à?”
Vu Duệ nghịch nghịch móng tay, bình thản nói: “Tôi đã từng chỉ đặt tình yêu trong mắt, sau đó lại phát hiện ra đàn ông còn không đáng tin bằng loài chó, cho nên hiện tại trong mắt tôi chỉ còn tiền. Tiền ấy à, chúng chỉ có tăng lên hoặc giảm đi, chứ không bao giờ biết phản bội.”
Tần Phi thở dài kéo ghế ngồi xuống, trong mắt phảng phất vài tia bi thương.
Sau khi đã ổn định vị trí, Tần Phi gọi nhân viên phục vụ đến lau sạch mặt bàn, thu dọn cốc chén của hai người kia để lại.
Vẫn như trước kia, Vu Duệ ngồi ở góc trong dựa lưng vào tường, còn Tần Phi ngồi đối diện cô.
Nhân viên phục vụ cầm quyển thực đơn đến cho bọn họ chọn món. Quán cafe này mang hơi hướng bistro của phương Tây, thực đơn ngoài cafe còn có rượu và một số thức uống ngọt khác, ngoài ra còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-huynh-bat-dac-di/454695/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.