Từ khi bắt đầu dấn thân vào con đường gây dựng sự nghiệp, Phó Uyên gần như không được nghỉ ngơi tử tế. Toàn bộ thời gian của anh đều dành cho công việc, thậm chí Phó Hân còn phải xếp sau các hạng mục kinh doanh và các hợp đồng làm ăn của anh một bậc.
Lần bị thương ngoài ý muốn này, Phó Uyên không hề cảm thấy xui xẻo, trái lại còn coi những ngày nằm viện như một kì nghỉ phép, vì thế mà tâm trạng lúc nào cũng rất vui vẻ. Người khổ nhất ở đây chính là Vu Duệ, hàng ngày đều phải chạy đôn chạy đáo giữa nhà hàng và bệnh viện, còn phải chăm sóc hai đứa nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn, mệt muốn chết.
Chỉ còn hai ngày nữa là nhà hàng ở Trùng Khánh khai trương, cả ngày hôm nay Vu Duệ vứt Phó Uyên sang một bên, còn mình thì chạy đi bàn công chuyện, khiến cho Phó Uyên nhắn tin gọi điện lên án cô nửa ngày trời.
Nhưng Vu Duệ trước sau vẫn cứ dửng dưng như không, bởi vì trong khi cô bận ngập đầu, Phó Uyên lại rảnh rỗi ăn chơi phè phỡn như đại công tử. Anh nhiều tiền như thế, tự mình thuê vài ba người hộ lí đến phục vụ đi.
Tối muộn hôm đó Vu Duệ mới kéo theo một cái vali nhỏ đến bệnh viện, thấy Phó Uyên vẫn còn chưa ngủ, cô liền bảo: “Bác sĩ nói vết thương của anh đã lành 80%, không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa rồi. Nếu anh muốn về nhà thì sáng mai em làm thủ tục xuất viện cho anh.”
Phó Uyên nhướng mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-huynh-bat-dac-di/3112616/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.