Chương trước
Chương sau
Phó Uyên lạnh lùng nhìn thoáng qua cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, chân vung lên một cái, đá gã bắt cóc văng xa cả một đoạn, gáy đập vào vách tường, ngất xỉu.

Thế nhưng nguy hiểm vẫn còn chờ bọn họ ở phía trước.

Tên canh cửa bên ngoài đã bị Phó Uyên khống chế ban nãy không hiểu bằng cách nào tỉnh lại được, hắn nhào vào phòng bếp như chó điên, hằm hè chặn ở lối đi.

“Hai đứa chúng mày khôn hồn thì nôn tiền ra đây, nếu không hôm nay tao sống mái với chúng mày một phen. Cùng lắm là cá chết lưới rách, thấp cổ bé họng như ông đây không sợ chết, lũ có tiền như chúng mày sợ chết hơn bọn tao nhiều.”

Vu Duệ trợn mắt nhìn tình hình giằng co trước mặt, cảm thấy sự việc càng ngày càng nghiêm trọng rồi.

Phó Uyên cởi áo khoác ném bừa lên bệ bếp, bẻ khớp xương phát ra thanh âm răng rắc, nở nụ cười lạnh lẽo. “Thằng chó, muốn tiền thì bước qua xác tao đã!”

Không đợi người kia phản ứng, Phó Uyên đã lao đến như một cơn bão, cú đấm vung ra cực kì chuẩn xác, sau đó nhanh như cắt tung thêm một đòn ném qua vai quật ngã đối phương. “Ầm” một tiếng, cái lưng của gã kia va chạm mạnh với mặt đất tạo thành một cơn địa chấn nhỏ, làm sàn nhà và đồ đạc rung lên nhè nhẹ.

Hai cánh tay của hắn bị anh bắt chéo sau lưng, bả vai và lưng đều đã trật do đòn quật ngã vừa rồi. Hắn không thể nhúc nhích được, chỉ có thể rên rỉ kêu đau rồi lại la hét xin tha.

“Cái thân thủ rách nát này mà đòi đấu với tao?”

Phó Uyên vừa nói vừa thúc cùi chỏ vào mạng sườn đối phương để khống chế triệt để, còn anh thì thong dong dùng cuộn băng dính lăn lóc trên mặt sàn quấn chặt cổ tay hắn, xong xuôi đá hắn vào một góc.

Nhân cơ hội này, Phó Uyên nhẹ nhàng ôm Vu Duệ đứng dậy, bỏ giẻ lau ra khỏi miệng cô, sau đó dùng dao cắt đứt băng dính trên cổ tay cô.

Trong lúc hai người đang loay hoay cắt bỏ băng dính, gã đàn ông vừa bị đánh ngất xỉu trước đó rút cục cũng tỉnh lại. Hắn bò dậy từ trên mặt đất, nhổ ra một ngụm nước bọt có lẫn máu tươi và một cái răng bị gãy, hai mắt đỏ ngầu, bộ dạng khủng bố như sẵn sàng liều mạng.

Thấy Phó Uyên đang đứng quay lưng lại với mình, hắn điên cuồng vùng dậy vơ lấy con dao làm bếp gần đó, chém một đường sắc lạnh vào không khí.

Vu Duệ giật mình nhìn thứ đồ kim loại nguy hiểm kia, bàng hoàng hét lên: “Cẩn thận sau lưng!” Hai chân cô như có công tắc tự động, theo bản năng lao đến muốn chắn trước mặt anh.

Phó Uyên ôm chặt lấy Vu Duệ xoay người lại, dùng cơ thể chính mình đỡ trọn nhát dao. Áo len bên cánh tay phải của anh nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ, trông rợn cả người.

Gã đàn ông kia thấy Phó Uyên chảy nhiều máu như thế, hoảng sợ đến độ run tay đánh rơi cả con dao xuống đất, chân trái vô thức lùi về sau một bước.

Có thể thấy hai tên bắt cóc tống tiền này không phải hai kẻ chuyên nghiệp, thân thủ quá kém, kế hoạch không chu đáo, team-work không hiệu quả, ngay cả tâm lí còn không vững. Hành vi của bọn họ có lẽ là bột phát, do tức giận quá sinh nông nổi mà thôi.

Phó Uyên chớp lấy thời cơ, dùng chân đá con dao về phía mũi chân Vu Duệ, làm cho gã kia không thể nhặt được vũ khí.

Vu Duệ khom lưng đoạt lấy con dao dưới đất làm tư thế phòng thủ, lại thấy Phó Uyên ôm tay đè lên vết thương của mình, quát lớn: “Chạy đi gọi người!”

“ĐMM, mày phát điên cái gì thế? Ai bảo mày đi chém hắn?” Gã bị trói gô ngồi mơ mơ hồ hồ một đống trong góc bếp, rút cục cũng bị cánh tay đẫm máu của Phó Uyên làm cho bừng tỉnh, chớp mắt hướng ánh nhìn tràn ngập vẻ căm tức về phía đồng bọn, há miệng gào thét. “Còn không mau đến cứu tao?”

Gã kia lập tức nhanh chân chạy đến đỡ lấy đồng bọn, nương tựa nhau rút lui khỏi hiện trường.

Vu Duệ lúc này mới phục hồi tinh thần, xoắn xuýt chạy ào đến bên cạnh Phó Uyên, thấy máu chảy tí tách xuống mặt đất thì bắt đầu khóc lóc, nói năng loạn xạ: “Sao lại chảy nhiều máu thế này? Phải làm sao bây giờ? Cầm máu như thế nào?”

Đột nhiên mất một lượng lớn máu thì dù có khoẻ mạnh đến mấy cũng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người rét run từng cơn, Phó Uyên vô lực dựa vào vai Vu Duệ. “Anh không sao. Bình tĩnh nghe anh nói, trước tiên phải cầm máu…”

“Điện thoại, điện thoại đâu rồi? Gọi 120, gọi 120 đã.” Vu Duệ cuống quýt ngó nghiêng xung quanh tìm túi xách, vành mắt đỏ ửng, nước mắt rơi xuống lã chã.

Nói hết câu trên, ý thức của Phó Uyên đã bắt đầu tan rã, nhưng anh vẫn gắng gượng mở to mắt, thì thào với Vu Duệ: “Nếu không muốn làm quả phụ thì lập tức cầm máu rồi kêu người đưa anh đến bệnh viện.”

Vừa nói xong, cả người anh đổ gục lên người Vu Duệ, cô phải gồng mình dùng hết 200% sức lực mới dìu được anh ngồi xuống ghế, sau đó lại luống cuống đi tìm hộp y tế lấy bông băng.

“Phó Uyên…” Ngồi trên xe của một người qua đường tốt bụng đưa đến bệnh viện, Vu Duệ nhìn chằm chằm vết thương của anh, tầm nhìn bị nước mắt giàn giụa làm cho mờ mịt, phải đưa tay lên dụi mắt mấy lần mới nhìn rõ khuôn mặt trắng bệch bên dưới. “Phó Uyên, anh chưa chết đúng không? Anh chết trong nhà hàng của em, làm sao em kinh doanh được nữa. Anh tỉnh dậy đi, anh không được chết.”

Giọng nói có chút yếu ớt của Phó Uyên bỗng vang lên, bên môi là nụ cười xấu xa làm cho người ta phần nào yên tâm.

“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, đêm đêm hiện hồn về hiếp em.”

“Cái tên khốn kiếp này, chết đến đít rồi vẫn còn tâm tình đùa giỡn!” Vu Duệ lau nước mắt, vừa khóc vừa cười mắng anh.

“Còn chưa cùng em sinh vài đứa nhóc, chưa chết được đâu.” Dứt lời, Phó Uyên lại ngất đi, lần này là bất tỉnh thật.



Hai tên bắt cóc tống tiền kia rất nhanh đã bị cảnh sát một tay tóm gọn, quả nhiên là người nhà của nữ thực khách xấu số nọ. Hai người đó một người là anh trai, một người là anh con chú con bác, theo như lời khai thì bọn họ muốn “lấy lại công đạo” cho em gái đã khuất. Gia đình bọn họ không hài lòng với con số 10 vạn an ủi của nhà hàng, lại bị Vu Duệ cự tuyệt chi thêm tiền, trong lúc nóng máu liền đi tìm cô nói chuyện phải quấy.

Bọn họ nhất quyết cho rằng nhà hàng của Vu Duệ đã hại chết em gái mình lại còn nhì nhằng không chịu giải quyết, trong khi bản thân bọn họ dốt nát không hiểu rõ trình tự điều tra.

Trong lúc xô xát, nhất thời manh động chém Phó Uyên bị thương, sau khi bị tạm giam, hai tên bắt cóc mới biết anh là ai, lập tức đổ mồ hôi lạnh tự trách chính mình ngu ngốc, khi không lại chọc đến nhân vật lớn.

Camera bên trong lẫn bên ngoài nhà hàng ghi lại được toàn bộ quá trình vụ việc, Vu Duệ kêu nhân viên trích xuất làm chứng cứ giao cho phía cảnh sát.

Tội bắt cóc tống tiền cộng thêm tội cố ý gây thương tích, không biết bọn họ phải bóc mấy quyển lịch đây?

Lúc Phó Uyên tỉnh lại nghe báo cáo tình hình, câu đầu tiên anh thốt ra là mắng hai tên đó bị mất não. Thời buổi này nơi nào không có camera? Không bịt kín mặt cứ thế xông vào, đúng là ngu hết thuốc chữa!

Ngày thứ ba hai người ở bệnh viện, cơ quan điều tra đã có kết quả chính thức, nhà hàng của Vu Duệ hoàn toàn không phải chịu bất kì trách nhiệm nào trong vụ việc lần này. Thông báo của phía cảnh sát được đăng lên mạng, kết quả kiểm nghiệm thực phẩm và một đoạn trích xuất camera cũng được nhà hàng công khai tung ra, vụ việc lần nữa bị khuấy động, dẫn đến cuộc quay xe cực kì gắt của cư dân mạng.

Vu Duệ dần dần xoay chuyển chiều hướng của dư luận, sau khi chứng minh được nhà hàng vô can, liền mang chậu nước bẩn hắt ngược lên người hai tên bắt cóc, đồng thời thuê thuỷ quân bán thảm rằng nhà hàng đã bị chửi mắng oan ức lại còn bị ăn hàng loạt đánh giá 1 sao. Cứ như thế, biệt đội thuỷ quân và những thực khách trung thành không ngừng la hét bày tỏ sự thông cảm đối với nhà hàng, ca ngợi nhà hàng lấy ơn báo oán, cũng không quên lên án hai tên người nhà nạn nhân.

Tóm lại, nhà hàng của Vu Duệ cuối cùng cũng vứt được cái danh giết người.

Trong lúc nhất thời, drama lần này đúng phải gọi là trong cái rủi có cái may, La La Land tự dưng được PR miễn phí, số người đăng kí đặt bàn ở các cơ sở khác tăng gấp đôi, không phải ngày cuối tuần mà đã kín bàn.

Trong buổi phỏng vấn nhanh với giới truyền thông, Vu Duệ đứng trước cánh báo chí, phát biểu gãy gọn lưu loát: “Tuy rằng người nhà nạn nhân có hành vi quá khích gây thương tích cho người của chúng tôi, khiến bệnh nhân phải nhập viện cấp cứu, nhưng chúng tôi vẫn quyết định thực hiện những việc chúng tôi cho là nên làm. Trong vụ việc lần này, nhà hàng hoàn toàn không mang theo cảm xúc cá nhân để giải quyết, ngược lại nhà hàng xin phép chi 3 vạn tiền trợ giúp người nhà nạn nhân xấu số. Số tiền này hoàn toàn xuất phát từ tinh thần nhân đạo của toàn thể ban lãnh đạo và nhân viên nhà hàng, với hi vọng xoa dịu nỗi đau mất mát của người nhà nạn nhân. Chúng tôi cũng cầu chúc cho người đã khuất thanh thản yên nghỉ, sớm về cõi vĩnh hằng.”

Phó Uyên nằm trên giường bệnh xem hết video phỏng vấn, mím môi cười nói: “Không ngờ người tham luyến tiền tài như em lại đồng ý bỏ ra 3 vạn.”

“Ban đầu bọn em còn định đưa 10 vạn cơ, ai bảo bọn họ tham lam đòi gấp 5, rồi còn làm náo loạn một phen.” Vu Duệ vừa gọt hoa quả vừa bĩu môi nói. “Bây giờ thì hay rồi, phải bồi thường viện phí cho anh, rồi trả tiền bảo lãnh này kia. Người xưa nói cấm có sai, tham thì thâm đó.”

“Ừ, em xử lí khủng hoảng truyền thông rất khá.”

“Đương nhiên, ngay từ đầu em đã công khai lên tiếng, chủ động không che giấu vụ bê bối này, bởi vì em rất tự tin vào kết quả cuối cùng. Sự việc vốn dĩ xuất phát từ phía thực khách chứ không phải nhà hàng của em. Tuy người đã mất rất đáng thương nhưng không vì thế mà em cho phép người nhà cô ấy được quyền đưa ra yêu sách quá đáng, làm ảnh hưởng đến uy tín mà em bỏ biết bao thời gian và công sức để xây dựng. Kết quả điều tra đã có, nhóm cư dân mạng chửi em lần lượt tự vả, nhà hàng của em không còn bị đội nồi giết người, đây mới là công đạo và chính nghĩa mà họ luôn miệng đòi! Không phải cứ có tiền là sẽ thành người sai, không phải cứ nghèo mới là kẻ yếu. Thế giới này nếu như không có nguyên tắc, không có pháp luật, chưa cần đến một ngày sẽ loạn lên mất.”

Phó Uyên cười cười vuốt má cô. “Nói rất hay, nhưng mà người nào đó trước giờ nói chuyện với anh sao lại chẳng bao giờ dùng đến lí lẽ thế?”

Vu Duệ hừ mũi. “Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, lôi ra so sánh như vậy quá miễn cưỡng.”

“Ừ, trong lòng em, anh vốn đặc biệt mà, làm sao so với những chuyện khác của em được.” Vẻ mặt của anh vô cùng an tĩnh, giọng nói trầm thấp, trong mắt là ý cười nhàn nhạt.

Vừa thấy Phó Uyên bắt đầu muốn nói mấy lời sến súa buồn nôn, Vu Duệ lập tức buông dao, nhét quả táo đã gọt vỏ cẩn thận vào tay anh, dùng ánh mắt bảo anh mau im lặng mà ăn đi.

“Lát nữa anh muốn đi tắm, em vào giúp anh.” Phó Uyên vừa ăn táo vừa nói.

Vu Duệ thấy Phó Uyên hở ra là sai bảo cô, bèn chế nhạo nói: “Ngày nào cũng tự nhiên tra tấn em chẳng khác gì con ở, người không biết chuyện anh bị thương còn tưởng anh bị liệt toàn thân.”

“Làm sao? Còn không phải do anh xả thân cứu em?”

“Anh không nhắc thì thôi, tự dưng nhắc làm em lại thấy khinh thường anh. Chỉ có hai tên đàn ông không biết võ vẽ gì mà cũng để bản thân ăn một nhát dao, quá lãng phí thời gian tập gym.”

“Anh một cân hai mà em còn chê?”

Vu Duệ hất cằm về phía màn hình TV trên tường. “Anh chưa xem phim hành động bao giờ à? Nam chính thân thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, thương đao súng ống bất khả xâm phạm, vì muốn giải cứu nữ chính nên phải xâm nhập vào hang ổ quân địch một đánh mười, một bắn một trăm, xong xuôi còn ôm nữ chính hôn một cái.”

Phó Uyên cắn một miếng táo lớn rồi đặt xuống tủ đầu giường, trả lời cực kì vô lại: “Anh không có hào quang nhân vật chính nên không một đánh một trăm được, nhưng đâm sâu vào hang ổ quân địch thì anh đảm bảo làm được cả mấy trăm cái, còn bắn được cả trùm cuối.”

Vu Duệ nghe mà tức nghẹn họng, nhịn không được trừng mắt. “Phó Uyên, anh bao nhiêu tuổi rồi, đừng cứ mở miệng ra là lại nói chuyện lưu manh nữa.”

Dứt lời, cả người cô đã bị kéo qua, Phó Uyên vòng cánh tay qua ôm chặt cô, thổi hơi vào tai. “Có muốn đóng phim hành động không?”

Vu Duệ sững người ra mất mấy giây mới có phản ứng, vỗ nhẹ vào ngực anh: “Em không vô sỉ đến mức bắt nạt người tàn tật.”

Phó Uyên cũng không cố chấp, chỉ dịch sát người vào càng gần cô hơn, chậm rãi nhắm mắt thì thầm: “Đừng động đậy, anh muốn ôm em một lát.”

Anh khẽ vuốt tóc cô, ngữ khí mềm mỏng lạ thường: “Vu Duệ, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh. Em có đồng ý ở bên anh không?”

Vu Duệ phải thừa nhận, trong lòng cô bây giờ vô cùng hồi hộp, thân thể như mềm nhũn ra, từng đợt sóng cảm xúc dạt dào mạnh mẽ tràn vào trong tim. Cô cố gắng ép xuống sự thấp thỏm chờ mong, ngoài miệng lại giả vờ nhàn nhạt thăm dò: “Anh muốn theo đuổi em hả?”

Phó Uyên cười ôn nhu. “Không được sao? Anh không phải người đàn ông của em sao?”

“Hừ, anh tự tin quá rồi đấy. Người theo đuổi em nhiều không đếm xuể, trực nam ung thư thời kì cuối như anh chưa là gì đâu.” Cô cong môi kiêu ngạo trả lời. “Đi xếp hàng đi.”

Vốn tưởng rằng kẻ độc miệng như Phó Uyên sẽ quen thói phản bác cô, ai ngờ anh lại xuống nước nói: “Làm bạn gái anh đi, từ nay về sau, anh sẽ đối xử với em thật tốt.”

Xem như người đàn ông này còn nói được một câu đàng hoàng!

“Dựa vào anh mà cũng đòi theo đuổi em? Anh một đống tuổi rồi, ai thèm làm bạn gái anh.” Vu Duệ khẽ đẩy anh ra, bên ngoài tỏ ra quật cường nhưng trong lòng kích động muốn chết.

Anh giữ chặt cô, bên tai cô truyền đến thanh âm trầm khàn: “Vu Duệ, anh đang rất nghiêm túc đấy.”

Vu Duệ vừa muốn nói lại bị anh giành nói trước: “Dù sao em cũng phải cho anh cơ hội xếp hàng theo đuổi em chứ?”

Cô nằm im lặng trong ngực Phó Uyên, có thể nghe thấy tiếng nhịp tim bình ổn của anh, qua một hồi mới nói: “Được, em cho anh một cơ hội, xem anh theo đuổi em đến đâu.”

Vu Duệ có cảm giác mình như một cái cây khô héo đã lâu, đột nhiên một ngày đẹp trời gặp được cơn mưa mát lành. Cô biết trước mắt vẫn còn nhiều gió mưa giông bão, nhưng giờ phút này, chỉ giờ phút này mà thôi, cứ yên lặng ôm nhau nhìn thời gian chầm chậm trôi qua, còn có thể mong đợi gì hơn nữa đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.