Đêm đó, Phù Hiểu bị Đường Học Chính đè dưới thân sàm sỡ mà không sao trốn được. Cô không thể ngăn anh luồn hai ngón tay vào trong cô, thung dung khuấy đảo đầm nước xuân nơi đó. Dưới ánh sáng mờ của ngọn đèn ngủ, cô ngắm khuôn mặt tuấn tú đang gần sát bên cô, cô vô thức cựa mình, khẽ đẩy anh ra, cắn chặt môi dưới cố nén những tiếng rên rỉ sắp bật khỏi đôi môi.
“Cục cưng bé bỏng, sướng không?” Người đàn ông khom người xuống, liếm tai cô dọc từ vành tai đến dái tai, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, hơi thở anh đượm hương dục vọng.
Sướng… cái quái gì! Phù Hiểu bị anh chọc thì chỉ thấy cơ thể mình như đang bốc cháy, thế mà anh lại còn chậm rãi đùa cô, bỡn cô.
“Em kẹp anh chặt quá, chỉ hai ngón tay của anh thôi mà đâm vào, rút ra đã khó rồi,” anh nói giọng khàn khàn, đồng thời, anh rút hai ngón tay ướt đẫm ra để ngay sau đó lại vượt mọi gian khổ lèn chúng vào trong cô, “Em xem nè, khó đút vào chết đi được.” Anh không khỏi tò mò: rốt cuộc cô chứa đựng toàn bộ anh bằng cách nào?
“Ưm…” Ngón tay anh cố chấp lèn vào khuấy lên từng cơn sóng tình nho nhỏ, khuôn mặt Phù Hiểu ửng hồng, người cô như nhũn ra. Cô quắp lấy lưng anh, thở hắt ra, nói, “Anh có thể… không nói nữa được không?” Nghe thẹn chết đi được ý.
“Ừ, tốt, vậy em nói.” Tay anh động liên tục và môi anh bắt đầu chuyển động trên người cô tìm món ngon, “Nói quá trình em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hieu-em-la-cua-anh/1220722/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.