Lười phí lời với anh chàng, Đường Học Chính đi vào trong quầy bar, túm lấy Phù Hiểu, hôn cô rồi bế cô ngồi lên đùi mình, trở lại với tư thế khi nãy. Thế này thì hiểu rồi chứ? “Anh dùng miệng nói đi có được không.” Phù Hiểu đỏ mặt, cúi đầu trách mắng, cô đâu có thoáng như anh cơ chứ. “Chẳng phải anh vừa dùng miệng ‘nói’ ư.” Đường Học Chính cười hì hì, hôn tới tấp lên khuôn mặt ửng hồng của cô. Mạc Vu Phi tròn mắt lên nhìn đôi tình nhân mà đến người mù cũng thấy là rất âu yếm nọ, càng nhìn anh càng thấy cô gái này nghiêm túc, không có vẻ gì là chỉ định chơi bời, nó thích dụ dỗ con nhà lành từ bao giờ vậy? “Hai người gian díu với nhau bao lâu rồi?” Anh không tin là nó có thể cưa đổ được loại con gái này chỉ trong một ngày. Câu hỏi có văn hóa làm sao. Phù Hiểu không biết nên trả lời thế nào. “Về mà đọc sách thêm đi, đừng để người ta nghĩ mày thất học.” Đường Học Chính lạnh giọng. Làm luật sư chẳng phải hay dùng đến mấy từ đó nhất ư? Quen mồm thì nói thôi, “Ý của tôi là hai vị thông đồng với nhau làm việc xấu bao lâu rồi?” Anh cười, sửa lại cho đúng. “…” “Thông đồng làm việc xấu? Ngoại tình? Tằng tịu?” Nói xong anh mới chợt nhận ra là trong đầu mình toàn những từ thiếu trong sáng. “Em nhìn nè, có đứa còn vô văn hóa hơn anh.” Đường Học Chính chỉ vào “kẻ chết thay”. Phù Hiểu gật đầu tán thành. Chà chà, định cười người lại bị người cười? Mạc Vu Phi nửa cười nửa không ngó hai người. Tuy ngoài mặt anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong đầu, anh đã nện cho Đường Học Chính một trận ra trò – đây là thói quen không biết có từ năm nào tháng nào của anh, vì ngoài đời thực anh không đánh thắng được nó nên mỗi khi bực nó, anh sẽ tưởng tượng trong đầu là mình đấm, đá, đạp, nện nó te tua – làm anh em với nhau bao nhiêu năm, chỉ cần liếc mắt một cái là anh có thể nhìn ra: nó không coi cô gái này như những người đàn bà khác, anh chưa thấy nó… dịu dàng thế này với người đàn bà nào. “Tiểu Phù Hào, sao em lại gian díu với tên cầm thú này thế? Có phải em bị nó uy hiếp, đe dọa không? Em đừng sợ, em cứ nói với anh luật sư đi, rồi anh luật sư giúp em kiện nó.” Nào thì “Tiểu Phù Hào,” nào thì “anh luật sư,” Đường Học Chính không được khoái cho lắm, “Nói chuyện với thằng đó thì phải ngồi xa nó ra, cẩn thận kẻo bị quân đội liên minh tám nước – đám đàn bà của nó đánh cho đấy.” Cô vẫn luôn muốn hỏi: rốt cục một playboy cùng lúc hẹn hò với vô số bạn gái bằng cách nào. Phù Hiểu tỏ vẻ tò mò, cực kỳ tò mò. Xem đôi mắt lấp lánh như ánh sao đêm kia kìa, trông cô như rất muốn hỏi gì đó nhưng ngại hỏi, Mạc Vu Phi tự dưng rất muốn trêu cô: “Có vấn đề gì không? Tiểu Phù Hào?” “Có…” “Có cũng không cho hỏi.” Lần trước, ở Đàm Gia Thính, anh đã cảm thấy cô cực kỳ hứng thú với Mạc Vu Phi, lần này, hai mắt cô lại còn sáng lên nữa chứ? Lần uống dấm[1] này Đường đại thiếu gia vừa uống vội vừa uống nhiều, anh vội vội vàng vàng ngăn cô lại. “Ờ.” Có phải anh đã biết cô muốn hỏi gì rồi không? Quả nhiên là không nên hỏi câu đó nha. Phù Hiểu ngoan ngoãn ngừng lại. Anh đã thấy mặt nó xị ra thế này bao giờ chưa nhỉ, trông như một người đàn ông đang ghen ý. “Không sao đâu, Tiểu Phù Hào à, có vấn đề gì em cứ hỏi, anh không ngại.” Nếu cô không ở đây thì anh đã nện cho nó một trận rồi, dám trêu ghẹo người phụ nữ của anh à? Ánh mắt cảnh cáo của Đường Học Chính bắn về phía anh chàng. “Ha ha, không phải vấn đề to tát gì.” “Vấn đề có nhỏ cũng là vấn đề.” Mạc Vu Phi tỏ ra hết sức nhiệt tình, chưa có thân chủ nào của anh được hậu đãi vậy đâu nhá. Phù Hiều liếc Đường Học Chính một cái, khiến anh chàng khá là thích chí. Tâm trạng tốt nên anh khai ân, “Hỏi đi.” Ha, có thể hỏi à, tốt quá đi. “Tôi chỉ tò mò chút thôi, anh có mấy cô bạn gái một lúc cơ à? Anh hẹn hò đồng thời với họ bằng cách nào? Anh có bí quyết gì không?” Nụ cười của Mạc Vu Phi cứng lại trên môi, Đường Học Chính thấy người ta gặp họa thì cong môi cười sung sướng, “Câu hỏi hay quá xá.” Nhưng Mạc Vu Phi là loại người nào cơ chứ, mặt dầy thôi rồi, sau một thoáng lúng túng, anh chàng lập tức khôi phục vẻ phong lưu, rộng rãi cười, “Cô à, tôi với cô không oán không thù, cô đừng phỉ báng tôi vậy chứ. Tôi vẫn là một thiếu niên thuần khiết đấy, tôi còn chưa mất dzin đâu.” Ái chà, nói cứ như thật ý. Cuối cùng Phù Hiểu cũng tìn ra một người mà còn giỏi nói phét hơn Đường Học Chính, chả trách hai ông ý thân nhau như anh em. “À, tôi thuận miệng thì hỏi thôi, xin lỗi vì đã hiểu lầm anh.” Nếu người ta đã không muốn nói thì cô cũng chẳng hỏi làm gì. Quả nhiên là một vấn đề nhạy cảm mà, cô khủng bố thật. Này, đừng dừng ở đây chứ, chẳng phải phụ nữ luôn thích moi móc tin đồn ư, anh nói thế là để chuyển sang đề tài khác tiện thể trêu cô ả chút chút, nhạo Đường Học Chính thôi. Nếu cô ả ngừng lại ở đây thì anh biết nói tiếp kiểu gì bây giờ? Còn nữa, cái vẻ mặt: “tôi tin anh vẫn là trai tơ” là thế nào thế? Mười lăm tuổi anh đã mất dzin rồi đó, có được không, cô ả nhìn kiểu gì mà ra anh là giai ế vậy? Liếc khuôn mặt đang thay đổi biểu cảm xoành xoạch của Mạc Vu Phi, Đường Học Chính vui lắm. Vợ anh đâu có giống đám đàn bà lõi đời cạnh nó chứ, lần trước, khi cho cô biết anh là bộ đội đặc chủng, anh đã định tiện thể kể cho cô đôi chút về nhà họ Đường anh, không ngờ cô lại không hề hỏi thêm vì sợ anh không tiện nói ra dù cô rất là tò mò. Phù Hiểu không phát hiện thái độ khác lạ của hai anh chàng, cô cúi đầu, tiếp tục với trò chơi “pha chế rượu” của cô. Thấy cô cứ thế mà lơ anh đi, Mạc Vu Phi ức lắm. Anh nói là một chuyện, còn bị người ta cho rằng: anh thật sự là trai tơ lại là chuyện khác, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông nha. Nếu vụ này đồn ra ngoài, chẳng biết người ta sẽ nghĩ anh thế nào, khéo lại cho là bao nhiêu năm qua, anh có nhiều bạn gái đến vậy chỉ là diễn trò mà thôi. “Tiểu Phù Hào nè, thật ra tôi không phải trai tơ đâu.” Tuy anh thấy nói câu này rất ngu nhưng anh vẫn cần phải làm sáng tỏ vấn đề, “Lúc nãy là tôi đùa em đấy.” Phù Hiểu đang cúi đầu nghịch rượu thì không ngờ sẽ nghe được câu đó, cô không khỏi phì cười, ngẩng lên nhìn chàng thanh niên đầu bạc, cười phô hàm răng đều tăm tắp, “Tôi biết anh không phải.” Ngộ quá đi. Vốn dĩ Đường Học Chính cũng cười vì câu nói đến ngu của thằng bạn, nhưng khi thấy người con gái trong vòng tay anh cười tươi quá thì anh hết vui liền. Gu phụ nữ của Mạc Vu Phi vốn giống anh, tuy rằng bọn họ cùng khoái khẩu món: ngực to, mông nảy, eo thon, nhưng lỡ đâu nó bất chợt khoái Phù Hiểu thì sao, vợ anh là cô gái rất tốt nha. Không phải anh không tự tin vào mình đâu, mà là: chỉ cần nghĩ đến việc có người có ý đồ với cô bé nhà anh là anh lại muốn đánh nhau. Mạc Vu Phi bị sặc, cô ả kia trưng cái vẻ mặt chân thành đó ra làm gì? Nhìn cái vẻ mặt tươi cười, hớn hở kia kìa, Gia diễn hài cho ả xem đấy à? Anh còn tưởng cô ả chỉ là một cô nàng ngu ngốc, đơn thuần nên Đường Học Chính thấy lạ miệng, nhưng xem ra không phải vậy rồi. Thế rốt cuộc cô ả hấp dẫn nó ở điểm gì? Nghĩ thế ngược lại càng khiến anh hứng thú với cô hơn. Nó động kinh ư, mà đẹp tuyệt trần như Tiêu Thiển Thiển thì ngứa mắt, mộc mạc như chú bướm nhỏ này thì ưng? “Tối nay, tao đãi khách, mày cho Tiểu Phù Hào đi cùng cho vui, địa điểm là quán này luôn.” Bây giờ phải tranh thủ nhìn cho kỹ, kẻo lát nữa đông người, không quan sát được. “Không rảnh.” Đường Học Chính từ chối thẳng thừng. “Nè, mày không muốn đi chơi thì thôi, nhưng phải tôn trọng ý kiến của phái đẹp chứ.” “Ý kiến của tao chính là ý kiến của nhà tao, vợ nhỉ?” Anh nói, giọng đặc giọng gia trưởng. Phù Hiểu gật đầu ủng hộ, anh biết là cô không thích những nơi đông người và huyên náo đây mà. Vừa hay, anh ra mặt từ chối thì hợp hơn. Vợ? Mạc Vu Phi híp mắt lại, “Hai đứa mày kết hôn rồi?” “Tao kết hôn thì tao còn cần giấu giấu diếm diếm chắc?” Anh sẽ hận không thể để cả thế giới cùng biết ý chứ, “Chờ đấy.” Nó thế nhưng lại quyết định kết hôn ư! “Mày, mày…” Người khác không biết Đường Học Chính thì thôi, chứ anh còn lạ gì nó nữa? Bị uy hiếp hả? Ả ta có bầu rồi? Hay nó muốn tìm đại một cô ngoan hiền cho cô Hàn khỏi càm ràm nó nữa? “Trông mày ngu chưa kìa.” Có cần phải ngạc nhiên cỡ vậy không? “Mày…” Mà này, nó kết hôn hay không thì liên quan qué gì đến anh. Mạc Vu Phi “xùy” một tiếng, sau đó hất tóc trông đến bảnh bao, “Aizzz, mày nói cho tao cách theo đuổi người đẹp Tiêu đi, muốn cưa đổ cô ấy thì nên cưa chỗ nào?” Quan tâm chính mình mới là chuyện quan trọng nhất. Đường Học Chính nhìn anh một cái nhìn đầy cảnh cáo, “Tao không biết.” Chỉ có điều anh chàng Mạc như không thấy ánh mắt đó, “Đừng vậy chứ, chẳng phải hai đứa mày từng lằng nhằng với nhau ư? Mày chia sẽ kinh nghiệm với anh em đi, mày xem nè, tao buồn đến bạc cả tóc rồi.” Mẹ nó chứ, chấp vặt như đàn bà! Đường Học Chính ân hận lắm, sao mình lại quen với một thằng thâm hiểm thế này. Lần đầu tiên, anh bỗng không biết phải mở miệng thế nào. Nếu là những người phụ nữ trước kia thì anh có bàn về mấy chuyện này ngay trước mặt mấy ả cũng chả sao, mấy ả đó muốn gây chuyện thì gây, muốn chia tay thì chia tay, anh cũng sẽ không đau, không ngứa. Nhưng lần đầu tiên muốn giải thích với một người phụ nữ, anh thật không biết phải nói thế nào để cô không giận. “Bây giờ hay là trước kia?” Vấn đề thuộc về nguyên tắc thì phải hỏi cho rõ. Cô bé trong vòng tay anh mở lời trước. “Đừng hỏi câu vô nghĩa ấy.” Anh đang bận nghĩ cách nè. Vậy ý anh là trước kia rồi? Phù Hiểu xuống khỏi đùi anh. “Em vào WC một lát, các anh cứ tán gẫu thoải mái đi.” “Hả?” Hai người họ tán gẫu thoải mái về cái gì cơ? Hai người đàn ông ngạc nhiên lắm, nhìn theo cô gái thẳng tiến vào WC, “Cô ta muốn chúng ta tán gẫu gì?” Mạc Vu Phi vẫn chưa hình ra ý cô. Trái lại, Đường Học Chính đã ngộ ra rồi, khuôn mặt anh đầy vẻ yêu chiều và có chút bất đắc dĩ, anh quệt trán, cười khổ, anh phục rồi. “Mày cười cái gì!” Đường Học Chính khoát tay. “Thế cô ta có ý gì?” Mạc Vu Phi truy hỏi. “Sao mà tao biết được.” Sao anh lại không biết cơ chứ. Cô tưởng là hai người họ thật sự muốn trò chuyện về: cách cưa bạn gái cũ của anh, cô cho là cô ở đây thì không được tiện cho lắm, thế nên cô tránh đi để hai người họ tán gẫu. Cái cô bé này, cô còn có thể đáng yêu hơn nữa không ta? “… Hừ.” Mạc Vu Phi liếc cặp mắt hẹp dài sang một góc không người, một tia sáng khác lạ lóe lên trong mắt anh. Anh định đợi cô về hỏi cho ra nhẽ, không ngờ lại nhận được điện thoại và phải đi ngay (dù anh không muốn đi sớm thế chút nào). Khi Phù Hiểu đi ra thì không thấy mái tóc bạc phơ nọ nữa, “Bạn anh đi rồi à?” Anh ta ‘lấy kinh[2]’ nhanh vậy sao? Thấy cô ngồi xuống ghế bên cạnh thì Đường Học Chính lại bưng cô sang, “Nó tên gì?” Hả? “Mạc Vu Phi…” Thi vấn đáp đấy à? “Trông nó thế nào?” “Cao cao, gầy gầy, thấp hơn anh một tẹo, tóc bạc trông rất quyến rũ, cặp mắt hoa đào, mũi cao, môi mỏng…” Tướng mạo điển hình của một playboy nha. Đường Học Chính nhướng mày, “Nó ấn tượng với em thế cơ à?” Tuy câu này là anh thuận miệng nói ra, nhưng Phù Hiểu vẫn ngửi được mùi của nguy hiểm ẩn trong đó, cô chối ngay: “Gặp tận hai lần rồi, nếu vẫn không nhớ mặt thì thất lễ quá. Còn nữa, anh còn ấn tượng với em hơn anh ta nhiều mà…” Từ lần gặp đầu tiên, hình bóng anh đã in sâu trong tâm trí cô, cô cũng biết sao lại thế nữa. Khi này, Đường đại thiếu gia mới thoáng vừa lòng. [1] Các bạn Trung Quốc hiện đại dùng “giấm” để chỉ cơn ghen, “ăn giấm của A” là chỉ “ghen với A,” “thùng giấm to cỡ nào” chỉ “máu ghen nồng cỡ nào”. Tuy có thể dịch thẳng ra tiếng Việt nhưng vì “uống giấm” chỉ cơn ghen gắn với một điển tích của Trung Quốc (giống như việc người Việt mình dùng “máu Hoạn Thư” chỉ ghen tuông cũng do điển tích Truyện Kiều ý) nên mình quyết định dịch nguyên theo nghĩa đen của nguyên tác tiếng Trung và chú thích thêm. Còn điển cố khiến người Trung Quốc lấy “giấm” chỉ sự ghen tuông như sau: Hoàng đế nước Kim rất yêu quý hai nàng cung phi là Lệ Cẩm tây cung và Ngọc Sương ái phi. Hoàng hậu lấy làm ghen tức nhưng vì thấy nhà vua quá sủng ái hai nàng, nên đành phải câm lặng. Khi nhà vua lâm trọng bệnh, trước giờ lâm chung, trối lại với hoàng hậu cùng quần thần là khi nhà vua chết, phải chôn sống hai nàng ái phi theo vua. Vài hôm sau, nhà vua chết. Hoàng hậu tuân theo di ngôn của nhà vua, nhưng bà lại nghĩ rằng: nếu chôn hai vị phi tần tuyệt sắc nguyên vẹn này thì khi xuống âm cung, nhà vua lại cũng âu yếm say sưa hai nàng như trước. Cái cảnh giao hoan này như diễn ra trước mắt hoàng hậu càng làm cho máu ghen thêm sôi sục hơn nữa. Bà quát tháo ầm ĩ, truyền cung phi thị vệ khoét đôi mắt, xẻo mủi, cắt đôi má mơn mởn của hai nàng Lệ Cẩm và Ngọc Sương. Làm như thế cốt để xuống âm cung, nhà vua sẽ ghê tởm mà không dám nhìn đến nữa. Nhưng, hoàng hậu ngắm nghía thấy hai nàng còn đẹp. Mất mắt, mất mũi, mất má đào nhưng nước da hai nàng vẫn trắng nõn nà, thân hình cân đối, diễm lệ làm bà vẫn còn ghen. Bà mới nghĩ ra một cách làm hủy hoại tiêu mòn nhan sắc của hai nàng mới hả lòng. Bà đem ngâm hai nàng vào chum giấm chua rồi mới cho chôn theo nhà vua. Bấy giờ, hoàng hậu mới yên tâm. Truyện về Lư phu nhân vợ Phòng Huyền Linh: Đời nhà Đường (618-907),Phòng Huyền Linh làm đến chức Tể Tướng, có vợ là Lư Thị. Ông một niềm yêu mến vô cùng dành cho vợ, không lấy một tì thiếp nào cả. Người ngoài cho thế là tại ông sợ vợ ghen. Vua Đường Thái Tông Lý Thế Dân muốn thử Lư phu nhân, một hôm cho hoàng hậu gọi nàng vào và bảo: “Theo phép thường, các quan to vẫn có tì thiếp. Quan nhà ta tuổi đã cao, vua muốn ban cho một người mỹ nhân.” Lư Thị nhất quyết không bằng lòng. Vua nổi giận, gắt: “Nhà ngươi không ghen thì sống, ghen thì chết.” Đoạn sai người đưa cho một chén giấm, giả làm chén thuốc độc, phán rằng: “Nếu vậy thì phải uống chén thuốc độc này.” Lư Thị không ngần ngại chút nào, cầm chén uống ngay. Vua thấy thế, nói: “Ta cũng phải sợ, huống chi là Huyền Linh.” [2] Giới trẻ Trung Quốc có dùng “lấy kinh” để chỉ “lấy kinh nghiệm,” bắt nguồn từ điển tích ba thày trò Đường Tăng đi Tây Trúc thỉnh kinh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]