Khí trời sáng sủa, vạn dặm không mây, trời trong nắng ấm.
Cuộc sống tựa như cứ vậy bình an, hoà thuận vui vẻ kéo dài, hạnh phúc như vô tận.
Buổi sáng rời giường theo lão bà đến chợ mua thức ăn, sau đó đến phòng trọ hỗ trợ, khuya về nhà lại xử lý một chút chuyện từ Anh quốc Email gửi đến, cuối cùng cùng lão bà ở trên giường ôn tồn kết thúc một ngày bận rộn.
Cuộc sống như thế thật là hạnh phúc! Hạnh phúc khiến anh nghĩ cứ như vậy ở nơi đảo nhỏ Đài Loan vĩnh viễn, trải qua nữa quãng đời còn lại.
Nhưng ai biết đây chính là bình yên trước bão táp!
"Tây Mông?"
Nhìn chằm chằm nam nhân đáng lẽ không nên xuất hiện ở chỗ này, lại đột nhiên đứng trước mặt anh, Tiêu Tư không khỏi nhíu mày thật chặt.
"Sao anh lại tới đây?" Anh hỏi.
"Thiếu gia." Tây Mông vẫn như cũ trên người mặc trang phục tây âu thẳng, không vết nhăn, anh ta vô cùng cung kính hướng chủ tử hành lễ.
"Anh đến đây làm gì?!" Tiêu Tư hỏi lại lần nữa.
"Thuộc hạ bởi vì quá nhớ mong thiếu gia, cho nên quyết định đến riêng đây hướng thiếu gia thỉnh an." Tây Mông trầm tĩnh nhìn anh một lát, bỗng nhiên nghiêm trang nói.
"Không nghĩ tới mấy tháng không gặp, anh lại trở nên hài hước như thế." Tiêu Tư trừng mắt anh ta.
"Chuyện này đều là nhờ ơn thiếu gia, bởi vị thuộc hạ (cấp dưới) mỗi ngày đều phải đợi thiếu gia online (lên mạng),cho nên tất cả thời gian đều lãng phí vào internet, ngồi đọc qua không ít truyện cười trên mạng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hao-lau-bay/1805715/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.