Chương trước
Chương sau
Tiêu Tư và Tây Mông, thậm chí là người trong cuộc Khúc Thiến cùng Vu Hàn —— ách, Vu Hàn tạm thời không nhắc đến, ba người mãi khi con tin bình yên vô sự được đưa về nhà xong, rốt cuộc cũng không rõ lắm sự kiện "Sát thủ Chó Săn" làm thế nào được giải quyết.
Trên thực tế không chỉ... mà còn có chuyện này, nam nhân của Vu Hàn ngay cả mẫu tử ba người ở Anh quốc xa xôi cũng đem giải quyết xong. Không nghĩ tới ba người kia chủ động nhận việc giữ thẻ tre cho mượn sách, công khai tuyên bố đời này kiếp này không động đến bất kỳ hình thức thừa kế nào, quyên tặng, nhường tài sản thừa kế, nếu như được loại tài sản như thế này nhất định vô điều kiện quyên góp cho Hội chữ Thập đỏ.
Trời sẽ mưa đến độ hạ hồng thuỷ sao? Ba người kia thế nào lại "chủ động" không lấy tiền?
Không, trời không có mưa to như vậy nha, cho nên ba người kia tự nhiên cũng không thể nào có chuyện "chủ động" không lấy tiền, mà chắc chắn phải có thể lực mà bọn họ không thể kháng cự được, đành không thể không cúi đầu nhận mệnh.
Chẳng qua cái thế lực này rốt cuộc là thế lực như thế nào? Mới ngắn ngủi hai ngay mà thôi, trừ con tin bình yên vô sự được phóng thích trở về, sự tình giống như vở hí kịch biến biến khôn lường, thật làm cho Tây Mông làm sao cũng không nghĩ ra được.
Tiêu Tư ít nhiều cũng biết, chuyện này tuyệt đối có liên quan đến nam nhân Khuê Tú Chi ở lầu năm kia, nhưng thật sự bây giờ anh căn bản không có dư thừa thời gian hay khí lực đi điều tra chuyện này, bởi vậy anh chỉ có thể trấn an lão bà, thời gian này cũng không đủ để thỉnh cầu lão bà tha thứ cho anh.
Khúc Thiến sau khi hữu kinh vô hiểm về đến xong, hoàn toàn không để ý tới anh.
*Hữu kinh vô hiểm: thần hồn nát thần tính, chưa thực gặp nguy đã kinh hãi.
"Thiến, em có chỗ nào bị thương không? Cho anh nhìn xem, có được không?" Nghênh hướng lão bà rửa mặt từ phòng tắm bước ra, anh mang theo chút bất an, tiểu tâm dực dực mở miệng.
"Không sao." Thanh âm vô cùng lãnh cảm.
Cô quả nhiên tức giận, hơn nữa giận không chỉ chút xíu, bởi vì cô mới vừa vào phòng tắm đóng cửa mạnh đến nổi thiếu chút nữa đem mũi anh ngay sát sau lưng cô đụng sưng, còn khoá cửa không để anh đi vào.
"Thực xin lỗi, anh đã để em kinh sợ." Anh nhích gần đến, cố gắng ôm cô, lại bị cô lạnh lùng đẩy ra.
"Anh hẳn là nên xin lỗi Vu Hàn trước." Cô cũng không thèm nhìn anh một cái.
"Anh vừa nói với em rồi, anh đã cám ơn vợ chồng cô ấy." Anh biểu mặt lấy lòng ní, lần nữa nhích gần đến cô, lại bị ánh mắt lạnh lùng của cô đóng đinh tại chỗ, liền không dám lộn xộn nữa.
Cô xoay người ra khỏi phòng.
Anh vội vàng đuổi theo.
"Tiểu Cương, con cùng mẹ đến lầu tám ngủ được không?" Khúc Thiến nhẹ giọng hỏi hỏi con đang ngồi trong phòng khách xem ti vi.
Tiêu Tư nháy mắt ra hiệu với con, liều chết lắc đầu ý bảo con không nên nói được.
Đến lầu tám ngủ? Ý của cô không phải muốn cùng anh chia phòng đó chứ, không! Chia lầu ngủ —— không đúng, lầu tám và lầu bảy là hai căn riêng biệt, thang máy cũng không có thông vào bên trong phòng, thế thì làm sao nói là phân chia lầu ngủ, phải nói là ở riêng mới đúng chứ?
Khúc Thiến sẽ không phải là muốn cùng anh ở riêng chứ?
"Không cho phép!" Không kịp đợi Tiểu Cương giúp anh, Tiêu Tư đã đột nhiên bất thốt lên. "Không cho phép em đến lầu tám." Anh lớn tiếng phủ quyết, nhưng trước ánh mắt lãng băng của lão bà, một lát sau khí thế của anh cũng không khỏi yếu đi. "Vợ chồng vốn là nên ở cùng một chỗ." Anh uỷ khuất nói.
"Tiểu Cương, thời gian cũng không còn sớm, con nên đi đánh răng, chuẩn bị đi ngủ đi." Khúc Thiến cúi đầu ôn nhu nói với con.
"Mẹ, chúng ta sẽ đến lầu tám ngủ sao?" Tiểu Cương nhìn thoáng qua bình thường luôn hung dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nhưng bây giờ lại lộ ra dáng vẻ có chút yếu thế trước ánh mắt xanh của ba ba, giọng trẻ con non nớt hỏi.
"Con muốn đến lầu tám không?"
Tiểu Cương vừa nhìn lướt qua đôi mắt xanh của ba ba một cái, liền lắc đầu "Không muốn."
TiêuTư lập tức lộ ra hàm răng trắng noãn, đối với bé con giơ ngón tay cái lên, khen ngợi con làm rất đúng, làm tốt lắm. Anh cao hứng lập tức giơ thẳng ngón tay cái lên đáp trả, cha con hai người đồng lòng lang bái vi gian*, không, phải gọi là anh hùng khí khái đồng cảm với nhau. Hai người bọn họ trong suốt nửa năm qua, đã sớm bồi dưỡng được một "tình hữu nghị giữa những người đàn ông" khiến cho một người phụ nữ như Khúc Thiến có chút ghen tị. Hơn nữa hai người sau trải qua những ngày phải sống nương tựa lẫn nhau, "tình hữu nghị" kia lại càng mãnh liệt.
*lang bái vi gian: lang sói câu kết làm việc xấu
Nhìn bọn họ cha con không e dè "mờ ám" với nhau, Khúc Thiến quả thự c vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng bất qua cô như cũ không hề biểu hiện gì lên gương mặt.
"Tốt, vậy con nhanh về phòng đánh răng trước. Có cần mẹ giúp con không?"
"Không cần đâu mẹ, con là con trai, tự mình đánh răng."
Khúc Thiến không khỏi cảm thấy khó hiểu, con trai và chuyện tự đánh răng có liên quan gì đến nhau? Không nghĩ nữa, chuyện này khẳng định là hai người bọn họ - không, phải tính cả Tiểu Kiệt tháng trước cũng quay về Anh quốc tiếp tục đi học, cả ba người bọn họ cứ bí mật bàn luận gì đó làm cho cô không cách nào hiểu nổi.
Ba nam nhân, lại chỉ có một nữ nhân, cái nhà này thật đúng là dương thịnh âm suy.
Khúc Thiến thật hy vọng tiểu bảo bảo trong bụng cô là một nữ oa oa, đến lúc đó cũng có thể thành lập tổ nữ nhân, sau đó sẽ hai người cũng sẽ nói chuyện khó hiểu một chút, để cho ba nam nhân kia hoàn toàn không tìm được đầu mối mà hiểu.
Nghĩ đến bảo bối trong bụng, tâm tình cô không tự chủ được bình hoãn một chút.
"Tốt, con mau tự mình đi đánh răng. Đánh răng xong, lên giường ngủ chờ mẹ, tối nay mẹ sẽ ngủ cùng con."
"Mẹ, con đã lớn có thể ngủ một mình rồi, mẹ không cần cùng con đi ngủ cũng không sao, mẹ theo ba ba đi ngủ đi." Tiểu Cương vẻ mặt tiểu nhân nói.
"Con không thích ngủ cùng mẹ sao?"
"Thích chứ, bất quá nếu mẹ theo ba ba cùng đi ngủ, như vậy Tiểu Cương mới có em gái nhỏ." Tiểu Cương nghiêm túc nói, sau khi nói xong nhìn về phía ba ba mắt xanh kia, giống như là đang hỏi con nói thế có đúng hay không?
Tiêu Tư lần nữa giơ ngón cái lên với con, lúc này ngay cả hai ngón cái cũng được giơ lên.
Tiểu Cương cao hứng nhếch miệng cười một tiếng, cũng giơ hai ngón cái lên với anh.
Khúc Thiến một bên đứng nhìn mà thiếu chút nữa công phá thành tiếng cười to, cha con họ rốt cuộc trong mắt họ còn sự tồn tại của cô nữa không? Lại dám trước mặt cô đại lạt lạt đem âm mưu quỷ kế ra nói, thật là đủ rồi!
"Mẹ cũng thích, cho nên mẹ sẽ cùng con đi ngủ." Cô hôn con một cái sau đó từ trên ghế salon ôm xuống sàn nhà. "Tốt lắm, nhanh đi đánh răng!"
Tiểu Cương do dự quay đầu nhìn ba ba mắt xanh. Cậu có thể đi đánh răng rồi?
"Em gái nhỏ*." Tiêu Tư không tiếng động dùng cử động của miệng nhắc nhở con, Tiểu Cương trừng mắt khó hiểu nhìn, nhưng lập tức bừng tỉnh đại sự, ngầm hiểu.
*Gốc là muội muội.
"Mễ ma*, nhưng con muốn có em gái nhỏ?" Cậu bé ngẩng đầu lên ngây thơ hỏi.
*Là mama, nhưng do Tiểu Cương nói ngọng thành Mễ ma.
"Cho mẹ suy nghĩ một chút, chờ mẹ nghĩ kỹ xong sẽ nói đáp án cho con biết, được không?" Trên có chính sách, dưới có đối sách. Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn. Khúc Thiến không chút hoang mang trả lời.
Tiểu Cương nghe xong câu trả lời, lần nữa quay đầu nhìn về phía ba ba.
Tiêu Tư nhìn con gật đầu, bởi vì nhìn phản ứng từ Khúc Thiến cũng biết, cho dù có lưu lại Tiểu Cương ở lại làm bàn đỡ cũng không thể thay đổi được cô đối với anh thái độ làm như không thấy, lãnh đạm. Đã như vậy, không bằng cứ để con đi ngủ, tạo không gian cho hai vợ chồng một mình nói chuyện thật tốt.
Nhìn thấy ba ba hướng mình gật đầu, Tiểu Cương cười toe với mẹ và ba mắt xanh mà cậu yêu nhất nói: "Mẹ, con đi đánh răng. Ba ba, ngủ ngon." Sau đó liền xoay người rời đi.
"Thiến, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?" Vừa thấy con đóng kín cửa phòng, Tiêu Tư lập tức mở miệng giọng điệu cầu khẩn. Nhưng khiến anh kinh ngạc nhất là, lão bà như thế nghe lời ngồi xuống ghế sa lông.
Anh sửng sốt một chút, sau lập tức đi ra phía trước ngồi cách cô ở vị trí vừa phải, câu nệ mà tiểu tâm dực dực ngắm nhìn cô.
"Thật xin lỗi, anh thật không nghĩ chuyện sẽ phát sinh nhanh như vậy, anh cũng đã dùng tốc độ nhanh nhất cố tình rời đi, nhưng hiển nhiên lại không đủ nhanh." Ánh mắt của anh giống như vẻ mặt hiện tại tốt tăm, tựa vừa tức giận chính mình vừa tự trách bản thân.
Khúc Thiến trầm mặc nhìn anh không nói, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
"Anh thật sự là một nam nhân tệ hại hỏng bét phải không? Không hại em thương tâm khổ sở thì cũng đẩy em vào hoàn cảnh chấn kinh sinh khí. Nhưng mà ngay cả như vậy, anh không có cách nào thả em tự do, bởi vì anh yêu em, vô cùng, vô cùng yêu em." Trên khuôn mặt anh giờ đây tràn đầy thâm tình với cô.
"Em rất hoài nghi." Khúc Thiến bỗng nhiên mở miệng nói.
"Cái gì?" Tiêu Tư kinh ngạc nhìn nàng.
"Em rất hoài nghi cái anh gọi là yêu là cái gì." Cô chậm rãi nói: "Nếu như anh thật sự yêu em, nên hiểu rõ em là một người như thế nào. Bốn năm trước anh vì muốn một mình chịu nguy hiểm, cố tình đẩy em ra, em không trách anh, bởi vì khi đó anh có thể là còn chưa hiểu rõ em. Nhưng tại sao cho tới tận bây giờ, anh vẫn cố tình không hiểu em? Đối với anh mà nói em chẳng lẽ thật sự là một gánh nặng hay sao?"
"Không, dĩ nhiên không phải."
"Vậy tại sao anh gặp bất cứ chuyện gì cũng không nói cho em, cũng không cùng em thương lượng, đều gấp gáp tự cho em cái gì cũng không thể giúp?"
"Anh... không có."
"Không có sao?"
"Anh chỉ là không muốn làm em lo lắng mà thôi."
"Vì để không để em lo lắng, anh tình nguyện để em chết không được minh bạch hả?"
Tiêu Tư nhất thời mất đi tỉnh táo. "Ai nói em sẽ chết? Anh tuyệt đối không để em chịu một chút thương tổn, tuyệt đối."
"Nhưng lần này em thiếu chút nữa không về được."
Tiêu Tư mặt không chút máu nhìn cô, thân thể vì nghe lời nói của cô mà hoảng sợ, run rẩy. Anh thật muố lập tức đem cô ôm vào trong ngực, xác định thân thể của cô không chút mất mát để trở lại bên cạnh mình, nhưng lại phát hiện hai chân của anh như nhũn ra, ngay cả đứng lên cũng không nổi.
Trải qua hai ngày này, anh không ngừng cầu nguyện cô có thể bình an trở về. Trừ lần đó ra, anh cái gì cũng không dám nghĩ nhiều, không dám suy nghĩ dù một chút. Nhưng bây giờ chính tai nghe Khúc Thiến nói, nổi sợ hãi bị anh đè nén vào nơi sâu nhất trong lòng chợt bùng phát, anh mới phát hiện mình sợ mất đi cô nhiều bao nhiêu.
Nếu như cô thật sự gặp phải vạn nhất như lời nói, anh không biết mình có còn dũng khí sẽ tiếp tục sống sót không nữa.
Nếu như cô thật không thể trở về, anh, anh...
"Đừng lo lắng, em không sao. Không phãi bây giờ em đã trở về rồi hay sao?" Khúc Thiến bỗng nhiên ngồi bên cạnh anh, đưa tay đem đầu của anh ôm vào trong ngực, ôn nhu nói.
Cô sở dĩ nói với anh những lời này, chỉ muốn cho anh biết mình không thích luôn ở tư thế chẳng hay bik gì, không thích anh cứ lấy lí do không cho cô biết là để bảo vệ cô, tuyệt đối không cố ý khơi lên nỗi sợ hãi trong lòng anh.
Sắc mặt của anh tái nhợt, hai tay run rẩy.
Không, anh cơ hồ cảm thấy toàn thân đều run rẩy, bởi vì sợ mất cô, hay vì thiếu chút nữa mà mất cô khiến anh không khỏi run rẩy.
Anh yêu cô, vô cùng yêu cô, chân thành như chính lời nói của anh, anh không hề nói dối một điểm.
"Tiêu, em yêu anh, vô cùng, vô cùng yêu anh, cho nên em có thể hiểu tại sao anh lại lo lắng, sợ em bị tổn thương. Nhưng em cũng vậy, em cũng sẽ lo lắng, cũng sợ anh bị tổn thương." Cô ôn nhu nói với anh: "Em nghĩ cùng anh làm một đôi vợ chồng đồng cam cộng khổ, không phãi làm một con búp bê dễ dàng vỡ, phiền toái khiến anh phải cẩn thận mà bảo vệ; em nghĩ sẽ cùng anh chia sẻ tất cả hỉ nộ ái nhạc, không phải chỉ chia sẻ hỉ nhạc. Anh hiểu ý của em không?"
Tiêu Tư đưa tay ôm cô thật chặt, sau đó ở trước ngực cô nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Thật xin lỗi." Anh lần nữa hướng cô nói xin lỗi, thanh âm vi ách.
"Lần này em tha thứ cho anh, nhưng không thể có lần tiếp theo!" Cô khẽ lùi về sau, cúi đầu ngắm nhìn anh.
Tiêu Tư gật đầu.
"Anh thề?"
"Anh thề." Anh kiên định nói.
Ánh mắt của anh rất chân thành, vẻ mặt cũng chân thành, xem bộ dáng có lẽ đã nghĩ thông suốt những lời cô nói. Tất cả những cảm xác không vui của Khúc Thiến giờ phút này hoàn toàn tan thành mây khói.
"Tốt, em cho anh biết một chuyện." Cô thần bí mỉm cười.
Tiêu Tư kinh nghi bất định nhìn cô. Cô muốn nói cho anh biết chuyện gì? Sẽ không phải là nói cho anh biết, thật ra thì cô lúc trước đã tính toán muốn cùng anh ly hôn, nhưng thấy anh biết nhận sai có thể thay đổi, cho nên mới cho anh thêm một lần cơ hội chứ?
"Em mang thai."
Hoàn toàn không ngờ răng chỉ cần một câu nói thôi, đủ để Tiêu Tư cả ngây dại.
Tiếng đập từ tim anh tựa hồ trong nháy mắt ngừng lại.
Miệng anh giờ đây mở to — giống như muốn nói gì đó, nhưng lại dường như bị mắc kẹt giữa cổ họng, không cách nào phát ra âm thanh bình thường.
Cô... Mang thai?
"Ôi, ông trời của tôi!" Anh bỗng nhiên thở gấp la lên, đem cô ôm thật chặt vào trong ngực. "Anh thế nào lại không biết chuyện này, lại còn để xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy... A, ông trời của tôi!"
Khúc Thiến bất đắc dĩ lộ ra vẻ cười khổ, cô còn tưởng rằng anh nghe nói cô mang thai sau sẽ thật cao hứng, không nghĩ tới loại phản ứng này.
"Em không sao, cục cưng trong bụng cũng rất tốt, cho nên anh cũng đừng tự trách nữa, được không?" Cô trấn an anh.
***
"Không được, phụ nữ có thai không thể mệt nhọc quá mức."
"Không được, phụ nữ có thai không thể hít nhiều khói dầu."
"Không được, cái này quá nóng em không thể cầm."
"Không được, em ngồi yên ở đây, đợi anh đem tới."
Từ khi công bố tin cô mang thai, Khúc Thiến thường nghe nhất chính là hai câu không được hay không thể làm gì đó, còn chưa kịp giải thích thì đã mất hết mặt mũi ở phòng trọ, còn mất luôn cà việc làm đầu bếp trong đó.
Trên thực tế không chỉ là công việc đầu bếp, ngay cả việc làm tiểu nhị cũng bị tước đoạt, mà kẻ cướp đoạt tất cả công việc của cô không ai khác chính là Bá đạo vương, là lão công của cô, là cha của đứa bé trong bụng cô - Tiêu Tư Lindsey.
Cô dĩ nhiên biết anh hết thảy sở tác sở vị, xuất phát là vì cô cùng hài tử trong bụng được tốt, nhưng anh cũng không thể đem cửa hàng kinh doanh cực khổ nhiều năm trước phòng trọ của cô đến độ phải đóng cửa dẹp tiệm chứ?
"Không thể tiếp tục như vậy nữa." Nhìn cửa hàng vắng lạnh, Vu Hàn thầm nói thấm thía, đau xót.
"Em cũng cảm thấy như vậy sao?" Khúc Thiến thở dài.
Kể từ khi Tiêu Tư tiếp nhận hết tất cả công việc trong điếm, khách nhân bị tài nấu ăn kinh khủng của anh doạ đến sợ không dám lại đến.
Mặc dù nói cô bị cấm tiệt không được vào phòng bếp, trong điếm còn có Vu Hàn có thể làm đầu bếp, nhưng sau khi cô cùng lão công hoà hảo xong, cũng không phải mỗi thời gian trôi qua đều rảnh rỗi đến điếm hỗ trợ, cho nên có thể hiểu tại sao ngẳn ngủn trong một tháng, từ nơi đông như trẩy hội biến thành màn nhện trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
"Tuy rằng chúng ta hiện tại cuộc sống không cần dựa vào buôn bán của điếm, nhưng phòng trọ nàytốt xấu gì cũng đã cùng chúng ta vượt qua một quãng thời gian khó khăn, cho nên vì cách mạng tình cảm, chúng ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn người này đem phá đổ." Vu Hàn thành thật nói.
"Tỷ cũng vậy cho là như vậy." Khúc Thiến lần nữa thở dài.
"Vậy tỷ có ý kiến gì không, tính cứ để như thế sao?"
Khúc Thiến lắc đầu, nghiêm túc nhìn xung quanh mỗi khi nhìn mỗi cái bàn, mỗi cái ghế dựa, mỗi góc nhỏ trong điếm. Cô đối với nơi này mỗi tấc đều có tình cảm, phá bỏ nơi này khiến cô thật không nỡ.
"Tỷ muốn viết thông báo tuyển người." Cô nói với Vu Hàn.
"Em đồng ý." Vu Hàn nhếch miệng nói. "Nếu như ngày nào đó những nam nhân kia đột nhiên có mới nới cũ không còn muốn chúng ta, ít nhất chị em mình còn có mặt bằng phòng trọ này mới có thể duy trì cuộc sống, không phải sao? Đây là đường lui của chúng ta, tuyệt đối không thể mất."
"Sao vậy? Em lại vừa gây lộn với lão công nữa sao?" Khúc Thiến buồn cười hỏi.
"Em không có rảnh để gây lộn với anh ta." Vu Hàn cắn môi hồng nói, sau đó trở lại chuyện chính. "Tóm lại, chúng ta tuyển người trước, tuyển hai người có thể chịu khổ, vất vả, nam nữ không câu nệ, chỉ cần học xong kỹ thuật làm sủi cảo và mì của tỷ là được. Tỷ cảm thấy thế nào, tốt chứ hả?"
"Có thể."
"Việc này không nên chậm trễ, em bây giờ đến nhà sách mua giấy hồng viết thông báo tuyển người." Cô đột nhiên đứng dậy.
"Chờ một chút."
Vu Hàn nhìn về phía nàng, trên mặt viết nghi vấn.
"Mua nhiều giấy hồng lên một chút." Khúc Thiến nói thêm.
"Tỷ lo lắng nếu chỉ mua một tờ, viết hư không có giấy đổi sao? Yên tâm, trước kia em có trường làm trong hội học sinh nhiệm vụ chính là vẽ tranh áp-phích, viết quảng cáo, đối với em mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi." Cô đắc ý nói.
Khúc Thiến nhìn cô lắc đầu. "Gọi em mua nhiều là ngoại trừ bời vì mua để viết thông báo tuyển người, chúng ta còn phải viết mấy tờ quảng cáo cho thuê phòng."
"Quảng cáo cho thuê phòng?" Vu Hàn khuôn mặt nghi ngờ, ngồi lại tại chỗ, "Thiến tỷ, tỷ muốn bỏ phòng trọ ở lầu tám ư?"
"Không phải thế, tỷ là thay Tiểu Dư viết. Ngày hôm qua, em ấy cùng tỷ nói chuyện, nói rằng hiện tại chúng ta cũng chỉ ở lầu hai, lầu năm, lầu bảy, lầu tám, còn lại căn bản là nơi vô dụng, không bằng cho thuê."
"Thì ra là như vậy, hại em giật mình." Vu Hàn vỗ ngực nói.
Khúc Thiến khẽ mỉm cười.
"Thế Tiểu Dư có nói điều kiện cho thuê không? Hay là bất luận người nào cũng có thể mướn phòng?"
"Tỷ với em ấy cũng có thảo luận đến chuyện này. Trên thực tế nhà trọ 8 tầng, tiền mướn phòng người bình thường căn bản không trả nổi, cho nên hai chị em cảm thấy dùng phương thức "share"* phòng chia đôi tương đối ổn. Tiền mướn sẽ không quá cao, lấy phương thức kết duyên thuê phòng ở 8 lầu* này."
*Share phòng: chia nửa, nghĩa là có bạn cùng phòng, chia nửa phòng, chia nửa tiền thuê nhà.
*8 lầu: toà nhà cho thuê 8 lầu của Lưu Dư.
"Phương thức kết duyên?"
"Đây chính là hy vọng của Tiêu Dư muốn tỷ đem mấy tờ quảng cáo thuê phòng dán tại trước cửa điếm, em ấy nói muốn ta phụ trách gặp gở người muốn thuê, nếu nhìn thuận mắt, ở chung hoàn hảo làm tự làm chủ." Bỗng cô nói thêm, "Em ấy nói dù sao gần đây tỷ cũng nhàn rỗi nhất trong số mọi người." Khúc Thiến cười khổ nói.
"Nhìn thuận mắt? Ở chung được? Thật sự như thế cũng là kết duyên." Vu Hàn lắc đầu bật cười.
"Không phải ban đầu chúng ta cùng em ấy cũng kết duyên như vậy sao?"
"Cũng đúng." Vu Hàn cười cười, lần nữa từ chỗ ngồi đứng lên. "Em đi mua giấy hồng cùng bút vẽ. Về phần viết thông báo cho thuê nhà, chúng ta sẽ thảo luận sau nhé?"
"Tốt."
Vu Hàn vừa rời đi, Tiêu Tư liền tới.
"Hai người có thể cho anh chút mặt mũi không?! Thế nào ngồi trong điếm lại nói anh sẽ nhanh phá hư phòng trọ này." Tiêu Tư khom người xuống hôn lão bà, nhưng ngay sau đó ngẩng đầu lên cau mày với cô nói.
"Chúng em chẳng qua là ăn ngay nói thật thôi." Khúc Thiến liếc xéo anh một cái, nhẹ giọng cười nói.
"Xin lỗi, là anh không có tài đầu bếp." Anh thanh âm buồn bực nói, không nghĩ tới hình tượng của mình lại bị một gian phòng trọ nhỏ đánh bại.
"Nhưng anh có tài làm một lão công thật tốt, làm một ba ba thật tốt." Khúc Thiến ôn nhu an ủi anh, cố gắng cứu vãn sự tự tin của anh.
"Đó là đương nhiên." Anh lập tức thẳng người, ưỡn ngực, lòng tự tin mười phần nói.
Khúc Thiến nhìn dáng vẻ, không khỏi buột miệng cười.
"Cười cái gì?" Hắn tò mò hỏi.
"Bởi vì vui vẻ, cho nên cười."
"Tại sao vui vẻ?"
"Bởi vì có thể gặp anh."
Anh thật tâm ngắm nhìn cô."Có thật không?"
"Ừ." Cô mở miệng nói một tiếng nhỏ, vẻ thật ôn nhu, thật dịu dàng cười."Có thể gặp được anh, em tam sinh hữu hạnh*."
*Ba đời hạnh phúc.
Thần trí run lên, anh đưa tay đem cô từ chỗ ngồi kéo lại, sau đó đem của người cô nhét vào trong ngực, thâm tình ôm ấp lấy cô.
"Không, tam sinh hữu hạnh phải là anh." Anh khàn giọng nói với cô.
****Phân tuyến viết thông báo****
Cuối cùng, giấy hồng viết quảng cáo đã ghi ——
Thông báo tuyển dụng
Tay chân mau lẹ. Nguyận chịu khổ nhọc. Cần tuyển hai người. Lương thoả hiệp.
Thông báo cho thuê phòng trọ (nhà trọ 8 tầng)
Phái nữ. Thuê chung phòng, ba người một phòng. Tiền thuê thương lượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.