Trong phòng một mảnh yên lặng, Tiêu Tư ôn nhu ôm lấy eo Khúc Thiến, muốn cô thoải mái rúc vào người anh, thế nhưng Khúc Thiến chỉ muốn hung hăng nhéo anh một trận, trừng phạt anh chuyên quyền, độc đoán giấu diếm mọi chuyện.
Thì ra đây chính là nguyên nhân năm đó cô vị anh vứt bỏ, hại cô thiếu chút nữa tan nát cõi lòng mà chết, thật là quá ngu xuẩn.
"Tốt lắm, anh đã nói thật với em, bây giờ đổi lai em nói." Tiêu Tư hít sâu một hôi, đột nhiên dùng sức đem nàng nhìn mặt mình, ôn tồn hôn hít cô, một lúc sau mới thâm tình mỉm cười nói.
"Nói gì?" Vẻ mặt Khúc Thiến bình tĩnh hỏi.
"Nói là em yêu anh." Anh đương nhiên trả lời.
"Em không muốn yêu một thứ ngu ngốc!"
"A?"
"Em không muốn yêu một thứ ngu ngốc!" Khúc Thiến nói lại lần nữa.
Anh lộ ra vẻ mặt giống như nghe thấy người ngoài hành tinh xâm lược Địa Cầu, đờ ra nhìn cô, hoàn toàn không hiểu tình huống đang xảy ra.
Bây giờ đang xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại nói không muốn yêu một thứ ngu ngốc? Anh không phải là ngu ngốc nha!
Ngược lại là đằng khác, tạp chí tài chính và kinh tế Anh quốc nhiều lần đều lấy hai chữ "Thiên tài" để hình dung tài năng quản lý thiên phú của anh, còn nói anh có ánh mặt kinh doanh độc đáo, làm sao anh lại là một thứ ngu ngốc được chứ?
"Anh không phải là thứ ngu ngốc!" Anh cau mày kháng nghị cô.
"Theo em anh căn bản là một đại ngu ngốc." Cô không chút lưu tình nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hao-lau-bay/1805714/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.