Những tháng ngày hạnh phúc trôi qua thật mau, mùa thu mang theo tiếng cười của Sở Cảnh Mộc và Lục Phù từ từ đến gần, có vẻ ưu thương và thêlương.
Mùa thu làm cho núi rừng hoa cỏ kém tươi rất nhiều, lá cây trở nênvàng úa, một màu vàng ảm đạm, từng cơn gió thổi qua khiến những chiếc lá vàng rơi rụng trên mặt đất bay tán loạn.
Nửa tháng trên núi là những ngày không sầu không lo, Sở Cảnh Mộc vàLục Phù cuối cùng rời đi trong ánh mắt lưu luyến của ba người nhà Quýgia.
Từng cơn gió thổi qua khiến lá vàng rơi nhè nhẹ. Các dòng suối nhỏ nơi vách đá vẫn trong lành như trước.
“Nếu thích, sau này ta sẽ cùng ngươi đến nữa, chịu không?” Sở CảnhMộc thân thiết hôn má nàng. Hắn nhìn ra sự quyến luyến trong mắt LụcPhù lên tiếng trấn an.
“Nếu có thể hưởng thụ những tháng ngày nhàn nhã thế này thật tốt”Đáng tiếc! Họ là những người của thế tục, mang nhiều gánh nặng trênvai, không thể hưởng thụ cuộc sống yên bình như vậy. Những ngày thángnhàn nhã có thể rửa sạch tội ác trong lòng, hay những hoảng hốt khi nhớchuyện đã qua, khiến tâm hồn đạt tới loại bình thản hiếm có.
Con ngựa trắng chậm rãi đi dọc theo đường núi, cả hai thừa dịp ngắmcảnh núi rừng tuyệt đẹp, tiếng cười đùa lâu lâu lại vang lên.
“Hô......” có tiếng xé gió truyền đến, Sở Cảnh Mộc đang mỉm cười bỗng nhiên nghiêm lại, con ngựa trắng cũng nghiêng đầu như muốn che chở cho Lục Phù.
Một mũi tên sắc bén ghim thật sâu vào cây đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168803/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.