- Ồ, có bao tiền?
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, Lý Quốc Quang giơ ba ngón tay lên, hai mắt mở to đầy hưng phấn như thấy tiền bay trước mặt.
- Ồ, 300 triệu, không nhiều, không ít, để tôi nghĩ xem nên đầu tư gì.
Trong quá trình Vương Quốc Hoa nói chuyện, mặt Lý Quốc Quang thay đổi rất khó coi như một oán phụ mới bị vứt bỏ.
- 30 triệu ư? Ít vậy?
Vương Quốc Hoa giảm một con số, vẻ mặt Lý Quốc Quang càng khó coi hơn giống như bị trĩ.
- Ba triệu?
Lúc này Lý Quốc Quang mới miễn cưỡng gật đầu như rất xấu hổ.
- Mất mặt, anh vậy cũng là thiếu gia Bắc Kinh ư?
Vương Quốc Hoa không hề khách khí đả kích, Lý Quốc Quang cúi đầu ủ rũ thấp giọng nói:
- Đúng là rất mất mặt. Việc này không thể trách tôi, lão gia tử quá ngoan cố, hơi thò tay ra một chút là bị mắng. Chút tiền đó cũng là tôi cùng anh trai góp lại đó.
- Lão gia tử là anh là cấp gì?
Vương Quốc Hoa rất hưởng thụ cảm giác trêu chọc được Lý Quốc Quang. Hắn lấy bao thuốc, ra hiệu Lý Quốc Quang châm. Lý Quốc Quang lấy bật lửa châm rồi nhỏ giọng nói.
- Thượng tướng.
Vương Quốc Hoa không ngừng ho khan, nước mắt nước mũi chảy ra. Vương Quốc Hoa rất khó hiểu nhìn cháu thượng tướng, tò mò hỏi.
- Lão gia tử nhà anh đã lui hả?
Lý Quốc Quang gật đầu nói.
- Lui, bây giờ nhà hạ suốt ngày ở nhà trồng cây, đồ ăn sáng cũng có thể tiết kiệm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3022182/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.