Khói xám tan hết, cảnh vật lại thay đổi, đây là ngoại ô vùng rừng núi hẻo lánh, thấp thoáng một chiếc xe ngựa ngay chính giữa khu rừng.
Trong làn khói mờ nhạt tựa như khói thuốc, hiện ra một lão già mặc y phục màu vàng, dáng vẻ khô gầy, không phải như người thường, mà tựa như một bộ xương khô chỉ bọc một lớp da, trên xưong gò má cao là đôi mắt rắn màu xanh, lúc nhìn thẳng cũng trông như là đang liếc xéo, ẩn giấu sự độc ác, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Lão cười khè khè, quan sát Mạnh Phù Dao một hồi, "Nữ nhân... Chẳng có nữ nhân nào nhìn đẹp cả."
Yến Kinh Trần vừa cười gượng gạo, vừa cúi đầu ôm Mạnh Phù Dao vội vã lên xe, còn chưa kịp ngồi vững thì lão già mặc áo vàng kia cũng nhẹ nhàng leo lên, ngồi sát bên cạnh Yến Kinh Trần, đặt một tay lên đùi y.
Người Yến Kinh Trần cứng đờ, lão già mặc áo vàng lập tức phát hiện, ngoảnh đầu sang âm trầm nói, "Sao vậy, có được nữ nhân rồi liền ghét bỏ sư phụ? Ban đầu ngươi đã nói thế nào? Sớm biết ngươi như vậy ta đã giết ả."
"Sư phụ nói đùa." Yến Kinh Trần lập tức ngẩng đầu lên, cười nói, "Không phải vậy... Con chỉ sợ phu xe nhìn thấy. Giọng y nói mỗi lúc một nhỏ dần, người khẽ cọ cọ vào thân thể lão già bên cạnh.
Lão già hài lòng cười, cầm tay y vỗ vỗ, vẫn không buông ra mà còn nhẹ nhàng vuốt ve, "Bây giờ mới ngoan... Thấy sư phụ ta đau lòng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-hoang-hau/2208377/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.