"Ố ồ..." Trong lòng Mạnh Phù Dao thầm khinh bỉ, nhưng vẻ mặt lại hết sức kiềm chế, chậm rãi nói: "Đại nhân muốn lừa mình dối người đến bao giờ nữa, ngài là người cai quản Diêu thành, nếu sau ngày người Hán ở Diêu thành gặp nguy hiểm đến tính mạng, triều đình nổi giận, ngài cũng khó tránh tội này lắm đấy."
Tô huyện thừa không cười nổi nữa, sắc mặt trầm xuống, hỏi: "Việc này có liên quan gì đến các hạ?"
Mạnh Phù Dao nhìn chăm chú ông ta, lắc đầu đáp: "Không liên quan."
Không đợi Tô huyện thừa giễu cợt, nàng gằn từng chữ một: "Đây chỉ là lương tri vốn có của một người bình thường mà thôi --- đã làm một con người, thì không thể nào đứng im lặng mà nhìn dân chúng sắp rơi vào cảnh can qua, nhìn người vô tội bị ức hiếp nhục nhã."
Nàng liếc nhìn Tô huyện thừa cười lạnh, "Đại nhân là người lãnh đạo Diêu thành. há sao có thể ung dung khoanh tay đứng nhìn sự việc diễn tiến như thế này, tại hạ thật sự bội phục."
"Vậy ngươi muốn lão phu làm như thế nào?" Tô huyện thừa bị nàng bức đến sắc mặt đen xì, giận dữ nói: "Ta chỉ là một quan văn, tay trói gà không chặt, làm sao có thể nuôi dưỡng tư binh để chống lại Thành chủ đại nhân? Chỉ với sức lực của một mình ta, làm sao có thể bảo vệ hàng ngàn vạn con dân ở nơi này?"
"Đối địch tam sách, lấy trí vi thượng". (Có ba cách đối địch, trước tiên là dùng trí). Mạnh Phù Dao quan sát ông ta, cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-hoang-hau/2208327/quyen-2-chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.