Ôn Diệu Ý vỗ ngực, thở phào một hơi như vừa thoát c.h.ế.t.
“Ta vốn dĩ tưởng rằng ngươi biết điều, không ngờ lại hẹp hòi đến vậy.”
Đặng Ngọc Thần ôm lấy Ôn Diệu Ý, từ trên cao nhìn xuống Tần Thư Dự.
“Ngươi cứ quỳ ở đây mà suy nghĩ cho kỹ, bao giờ tự thấy mình sai rồi thì hãy đứng lên.”
Tần Thư Dự không cam lòng, hỏi Đặng Ngọc Thần:
“Chẳng lẽ nàng ta vu oan ta, tát ta, như vậy là đúng sao?”
Đặng Ngọc Thần mím môi, hồi lâu mới nói:
“Vân Yên, người với người khác nhau, hơn nữa, Diệu Diệu cũng đã xin lỗi ngươi rồi.”
Đặng Ngọc Thần ôm Ôn Diệu Ý, dẫn theo một đám người ồn ào rời đi.
Khu vườn tối đen, bên cạnh nàng chỉ còn lại hương hoa và tiếng muỗi vo ve.
Tim nàng co rút, đau đến mức khiến nàng gần như không thở nổi.
Nàng nhớ lại tối hôm trước ngày ca ca bị c.h.é.m đầu, ca ca vẫn xoa đầu nàng, bảo nàng đừng khóc.
“Thái t.ử nhất định sẽ cứu muội ra ngoài. Thư nhi của chúng ta sau kiếp nạn này, phúc lớn còn ở phía sau.”
Mười sáu năm trước, nàng lớn lên trong sự cưng chiều của nương và ca ca.
Nương nấu ăn rất ngon, cay đến mức khiến nàng vừa khóc vừa ăn, nhưng vẫn ăn sạch không còn miếng nào.
Ca ca thay nàng chịu phạt của phu tử, mua cho nàng hồ lô đường mà nương không cho ăn.
Phụ thân nghiêm khắc nhất, nhưng mỗi lần xuất tuần trở về đều mang đủ thứ đồ chơi kỳ lạ cho nàng.
Nàng từng là quý nữ vui vẻ nhất Kinh đô.
Nàng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-am-dao/5021242/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.