Tần Thư Dự khinh bỉ nói:
“Dù gì cũng là nữ tử, vậy mà lời nói vừa cay nghiệt vừa thô tục.”
Tuy nàng từng vì muốn tranh sủng của thái t.ử mà dùng vài thủ đoạn hạ tiện, nhưng đó là do bất đắc dĩ.
Còn Ôn Diệu Ý đường đường quý nữ, sao lại nuôi dưỡng ra tính nết chua ngoa như thế.
Ta thở dài:
“Ai mà chẳng thấy, hoàng hậu thiên vị nàng, điện hạ cũng hòa khí với nàng, ta ấy à, chỉ có thể nhường nàng thôi.”
Ta an ủi nàng:
“Muội ngoan, chịu khó nhẫn nhịn, đợi đưa được vị đại Phật này đi, chúng ta sẽ yên ổn.”
Nghe thái t.ử đối xử ôn hòa với Ôn Diệu Ý, ánh mắt Tần Thư Dự liền thay đổi.
Nàng từ chối để Trầm Trúc chườm mặt cho mình nữa, lúc đi nhìn có chút thất thần.
Tần Thư Dự mang gương mặt còn in dấu bạt tai đỏ bừng trở về nơi ở, ngồi chờ Đặng Ngọc Thần về làm chủ cho nàng.
Nàng hiểu Phù Âm tỷ có khó xử.
Nàng và Đặng Ngọc Thần lớn lên bên nhau, nàng tin chắc rằng tình cảm hắn đối với nàng khác với người khác.
Nàng không tin Ôn Diệu Ý ngang ngược đến mức này mà Đặng Ngọc Thần còn có thể mặc kệ.
Hôm nay, nàng chờ mãi, từ sáng chờ đến tối, mà vẫn không thấy Đặng Ngọc Thần đến.
Trong lòng Tần Thư Dự bắt đầu hoảng loạn.
Trước đây, bất kể thế nào, chỉ cần hắn trở về Đông cung, nhất định sẽ đến tìm nàng.
Cho dù chỉ ngồi một lúc nói vài câu, cũng đủ xoa dịu nỗi bất an cứ ngày một lớn trong lòng nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-am-dao/5021241/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.