Được hắn đồng ý, Ôn Diệu Ý liền kéo tay áo hắn chuẩn bị đi ra ngoài.
Lại như vừa chợt nhớ ra trong điện còn ta đang đứng.
“Á, tẩu tẩu, thật xin lỗi, Diệu Diệu quên mất tẩu vẫn còn ở đây.”
Vừa nói, Ôn Diệu Ý vừa nhảy nhót đến khoác tay ta.
“Tẩu tẩu đừng trách nha, chỉ là trước giờ đều là biểu ca đi dạo với Diệu Diệu, giờ bỗng dưng có thêm tẩu, Diệu Diệu vẫn chưa quen.”
Ôn Diệu Ý chu môi, lè lưỡi, trông cứ như thật sự chỉ là vô tâm mà nói lỡ lời.
“Không sao, biểu muội lâu không ở kinh đô, đi dạo nhiều một chút cũng phải.”
Ngươi mỉa mai ta cướp chỗ của ngươi.
Ta lại âm dương quái khí rằng ngươi xuất thân nơi nhỏ hẹp, chưa từng thấy qua thế giới rộng lớn.
Sau lưng ta là thế gia trăm năm Thanh Hà, hoàng hậu còn đành thôi, lại để một tiểu thư vô danh tiểu tốt như ngươi trèo lên đầu ta?
Thật sự coi Thôi Phù Âm là trái hồng mềm để mặc người nắn bóp sao? Phố Trường An là con đường lớn nhất, náo nhiệt nhất ở kinh đô.
Đường xá xe ngựa qua lại như nước chảy, tiếng người đi lại, tiếng hàng rong rao bán vang không dứt, khói lửa nhân gian đậm đặc.
“Biểu ca, trong xe ngột ngạt quá, chúng ta xuống đi bộ cho thoải mái nhé.”
Nói xong, nàng ta lại quay đầu nhìn ta:
“Tẩu tẩu kim tôn ngọc quý, bình thường chắc toàn ở trong phủ, chẳng mấy khi bước chân ra cửa nhỉ? Trên phố đông người thế này, tẩu tẩu có dám phơi mặt ra không?”
Ta mỉm cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-am-dao/5021240/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.