“Chỉ khi sống tiếp, mới còn hy vọng.”
Tần Thư Dự nắm lấy tay ta, xúc động xen lẫn hổ thẹn:
“Trước kia là muội lòng dạ hẹp hòi, hiểu lầm nương nương, còn làm nhiều chuyện tổn thương nương nương.”
“Giờ muội mới biết, nương nương đúng là bậc Bồ Tát dưới nhân gian, còn đối xử với muội như thuở ban đầu.”
Nàng ta “bịch” một tiếng quỳ xuống:
“Thư nhi xin dập đầu tạ tội với tỷ tỷ.”
Nàng ta nói rồi liền định dập đầu thật.
Ta vội kéo Tần Thư Dự đứng lên:
“Muội đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, vậy là xem ta như người nhà rồi, cần gì phải khách khí như thế. Còn chuyện trước kia, muội chỉ làm điều có lợi nhất cho mình.”
“Đổi lại là ta, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy. Muội chỉ cần nhớ, từ nay về sau, bổn cung sẽ Thôi muội như muội muội ruột mà bảo vệ.”
Tần Thư Dự khóc càng dữ, cứ một mực muốn dập đầu.
“Thư nhi tuy không có gì để báo đáp, nhưng nguyện từ nay chỉ nhìn theo nương nương mà hành sự. Nếu có phản bội, thì cả Tần gia ta đời đời không được siêu sinh, chịu thiên phạt muôn kiếp.”
Lấy bản thân thề thì còn cân nhắc được.
Lấy cả dòng tộc ra thề, thì đúng là có vài phần chân tâm.
Ta lại đỡ nàng ta dậy:
“Muội ngoan, ta không cần muội phải chỉ biết nghe theo ta. Ta chỉ muốn muội được ở cạnh người mình yêu, từ nay về sau sống những ngày không ưu không lo.”
“Tỷ tỷ, muội đối với Thái tử…”
Ta cắt lời nàng ta:
“Muội và Điện hạ vốn là thanh mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-am-dao/5021239/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.