Ngày sau nếu hoàng thượng truy xét, sẽ thành ra do ta chủ động đề nghị để Ôn Diệu Ý vào Đông cung, mới khiến nàng ta có cơ hội gặp thái tử.
Còn hoàng hậu nương nương thì trong sạch không nhiễm chút bụi trần.
Ta hỏi Trầm Trúc:
“Bổn cung trông có giống đồ ngốc, dễ bị lừa lắm sao?”
Trầm Trúc nhìn chăm chú gương mặt ta:
“Nương nương dung mạo tuyệt sắc, lại được lão gia đích thân chỉ dạy, làm chính thê thì tài đức đều vẹn toàn, sao có thể là kẻ hồ đồ?”
Phải, phụ thân ta là gia chủ Thôi gia ở Thanh Hà, cũng là bậc đứng đầu giới văn sĩ; mẫu thân ta là mỹ nhân tiếng tăm lẫy lừng của Lư thị Phạm Dương.
Ta từ nhỏ được phụ thân dạy dỗ, lại được mẫu thân chỉ bảo nội trợ.
Nói là khuôn mẫu của quý nữ kinh thành cũng không quá lời.
Thế mà mới thành hôn hai ngày, bà bà trên danh nghĩa của ta đã muốn mượn tay ta đưa chất nữ của bà ta vào Đông cung.
Ta có thể chịu được việc phu quân nạp hết mỹ thiếp này đến mỹ thiếp khác.
Nhưng ta không thể chịu được người khác dùng ta làm cây cầu, ép ta làm điều ta không thích.
Nếu Ôn Diệu Ý quả thực là kẻ ngây thơ đáng yêu thì còn đỡ.
Nếu không… thì đừng trách ta vô tình.
Hoàng hậu là lão hồ ly thâm sâu khó lường, còn Ôn Diệu Ý chưa gặp mặt đã là một mối họa.
Ta mới vào Đông cung chưa lâu, còn chưa đứng vững đã phải địch cả trước lẫn sau.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-am-dao/5021238/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.