Dương Tiêu Phong nói xong rủ mắt ngồi lặng. Lúc nãy, tiếng cười đùa của haingười họ lan xa khắp núi đồi. Nhưng bây giờ đây, ngay cả tiếng gió vivút trên không trung cũng không át nổi vẻ cô liêu tịch mịch.
Lòng tràn đầy chua xót, Nữ Thần Y hiểu nàng không nên nhận xét như vậy, định ngỏ lời xin lỗi cớ nhưng thoát ra cửa miệng lại là:
- Mong sao đời còn nhiều Dự Nhượng, và thêm một Trí Bá, xã hội sẽ có một nhà lãnh đạo tài ba.
Tai nghe nàng bảo vậy, tâm tình dịu hẳn, Dương Tiêu Phong im lìm một lúc thì mỉm cười hỏi:
- À, ta có điều này muốn hỏi nàng từ lâu.
Nữ Thần Y đang trong tâm trạng đớn đau bứt rứt, giờ bỗng mừng rỡ khi đềtài của cuộc chuyện trò được thay đổi đi. Nàng liền nhoẻn miệng cườivui vẻ:
- Xin đại nhân cứ nói.
- Đêm ở trên đỉnh Thiên Sơn, tại sao nàng quay trở về cứu ta? - DươngTiêu Phong nhắc lại buổi tối của mấy năm về trước, khi ngũ ca nàng, TàuChánh Khê và đám thủ hạ của y đối đầu nhóm người Hồi tộc.
Nữ Thần Y trả lời:
- Lúc đó nô tì thấy ngài đang lâm nguy thì sao lại có thể quay lưng mà bỏ đi được chứ?
Trầm ngâm một thoáng, Dương Tiêu Phong tiếp lời:
- Nhưng mà khi đó, tuy bản thân nàng không hẳn là một đương gia nhưngtình cảnh ngặt nghèo như vậy… Nàng đơn chiếc mạo hiểm, trong khi có cơhội thoát hiểm lại liều lĩnh trở về cứu ta. Nàng không cho rằng làm vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thanh-trieu-quyen-2/2223503/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.