Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, tuyết bắt đầu rơi. Những bông tuyết ào ạt xoay múa trên khôngtrung. Nữ Thần Y đứng yên giữa rừng thông bạt ngàn, một thân bạch y đằm thắm hòa cùng màu tuyết trắng xóa. Giai nhân và cảnh vật vẽ nên mộtkhông gian lung linh sống động, mà nàng lại là hình ảnh tươi đẹp nhấttrong không gian ấy.

Nàng đứng bên cạnh hắc mã dịu dàng vuốt bộ lông đen tuyền của nó. Cũng ở nơi đây, chốn này, năm xưa Cửu Nạn sư thái dẫn nàng và Cửu Dương tớiNgũ Đài Sơn lễ phật, mới đó mà đã hơn mười mấy năm. Giờ nhớ lại vẻ mặtcủa sư huynh lúc đứng dưới tán cây bên đồi ngâm Tống Từ, Nữ Thần Y thởdài. Bài chưa đọc trọn, đã khiến nàng hóa ngẩn hóa ngơ.

Trở lại Xương Môn cảnh khác xưa

Cùng đi hà cớ chẳng cùng về

Ngô đồng tàn tạ sau sương lạnh

Quạnh quẽ uyên ương mất bạn thề

Cỏ trên bãi

Móc vừa se

Chốn xưa mộ mới dạ tái tê…

Lòng sầu muộn, Nữ Thần Y nghĩ ngợi vẩn vơ, chợt cảm giác ai đó vén gọnlọn tóc bên tai nàng. Thấy là lạ, nàng bèn quay lại thì bắt gặp DươngTiêu Phong đang đứng đằng sau lưng nhìn nàng, tia mắt đượm đầy tình ý.Nàng bèn dùng bộ điệu tỉnh bơ ngó lại y tuy nhiên cặp nhãn quan chứa đầy tia nghi hoặc.

Dương Tiêu Phong tới đưa nàng mấy cái bánh, nói:

- Nàng ăn sáng xong, chúng ta lên đường.

Nữ Thần Y chọn lấy bánh hạt sen mà khi còn nhỏ rất thích ăn, nâng lên cắn một miếng. Dương Tiêu Phong cười cười hỏi:

- Tối qua nàng ngủ có ngon giấc không?

Lời chưa dứt, miếng bánh hạt sen mắc sững nơi cổ họng, Nữ Thần Y bật hokhằng khặc. Dương Tiêu Phong thấy vậy vội cầm nước tới, lo lắng vuốtlưng. Nữ Thần Y uống liền mấy ngụm mới lấy lại được hơi sức.

Nét cười nơi khóe miệng rạng ra cả khuôn mặt, Dương Tiêu Phong lại được dịp trêu:

- Không ngờ nàng khi ngủ giống hệt một tiểu trư, lúc ăn uống cũng không khác cho lắm.

Nữ Thần Y mặt đỏ như gấc chín, bụng ấm ức nhưng vẫn vờ hỏi:

- Không biết đại nhân đang khen nô tì hay khen bản thân? Chúng ta rất giống nhau mà.

Dương Tiêu Phong hiển nhiên hiểu câu xỏ ngọt, nhún vai đáp:

- Bổn quan làm sao địch nổi nàng chứ. Cơ mà... bất quá... ta thíchngười như nàng, có chăng vui vẻ là chính, không nhiều phép tắc như mấyvị tiểu thư cách cách hằng ngày trong cung!

Đoạn ghé tai Nữ Thần Y thì thào:

- Mà không biết đêm qua nàng nằm mơ thấy gì nhỉ? Cứ quấn lấy bổn quan không chịu buông.

Nữ Thần Y ngẫm nghĩ, đại khái cũng hiểu y đang ám chỉ nàng thất thố,xong chịu không nổi nụ cười của đối phương nữa bèn ném cho Dương TiêuPhong một tia mắt hắc ám rồi leo lên yên. Dương Tiêu Phong phớt lờ tianhìn “hung ác” đó, lại cười vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng phóng lênngựa. Ngồi chung một yên, Nữ Thần Y cứ cảm giác thân hình cao lớn đằngsau lưng nàng làm nàng thở không dễ, chỉ có thể bị vây ở một chỗ, khôngthể động đậy.

Độ xế chiều, người cũng như ngựa đều bải hoải dưới cái lạnh của ngàytàn. Tuy thế mà Dương Tiêu Phong vẫn không ngừng vung roi, cứ chốc chốcvụt lên tron trót, thúc giục con ngựa đã mệt nhoài vì đường sá xa xôilại phải luôn luôn cất vó nuốt nhanh đoạn đường dài đăng đẳng. Đi thêmmột quãng nữa, đột nhiên hai người nghe đâu đấy có tiếng sói lang trulên lanh lảnh. Tiếng tru giữa buổi chiều tà vắng lặng của miền hoang dã nghe thật rùng rợn làm sao.

Lúc đến gần chân núi Ngũ Đài Sơn, Dương Tiêu Phong quyết định dừng lại ở một tiểu trấn bên đường để gởi ngựa trước khi leo bậc thang nghìn bướcđể lên Thanh Lương Tự.

Ngựa dừng vó, Dương Tiêu Phong và Nữ Thần Y đi tìm quán nước, gọi mộtbình trà và vài món ăn. Chủ quán là một ông lão tóc điểm sương, tay cầm dây cương trao cho tiểu nhị bảo hắn dắt ngựa đi ăn cỏ rồi hỏi thăm haingười dăm câu.

Trong khung cảnh im ái ấy lại đột ngột vang lên tiếng sói tru, hơn nữaphảng phất một cái gì khác lạ khiến cho con ngựa đang gằm đầu tìm gặm cỏ non phải giật mình. Ba người đang chuyện trò cũng thình lình bỏ lữngcâu nói.

Lúc này nắng chiều tắt hẳn, mặt trời đỏ ối chìm xuống chân trời phía tây để lộ một dải diễm hồng. Màn đêm bắt đầu ngự trị không trung, cảnh vật ảm đạm thê lương như báo điềm bất trắc sắp sửa xảy ra.

- Có lẽ hai vị nên tìm chỗ dừng chân lại đây đêm nay - Ông lão rót thêmtrà vô chung, trao cho Dương Tiêu Phong - Đợi sáng mai hãy lên đường vìsắp có một trận tuyết lớn rồi đó.

Nữ Thần Y nghe ông lão khuyên vậy máy móc nhìn trời, rồi lại nhìn DươngTiêu Phong, định nói gì đó nhưng Dương Tiêu Phong đã ngửa mặt lên lặngthinh không nhúc nhích. Nữ Thần Y đành nén lại, cũng nhìn lên trờitheo.

--oo0oo---

Cách đó khoảng chừng nửa dặm, trong khi Dương Tiêu Phong và Nữ Thần Ynghỉ chân tại tiểu trấn thì có một đoàn người võ công cao cường, thậnvận hắc y triển khai thân pháp nhắm hướng đỉnh núi phóng thẳng. Thânpháp của họ cực nhanh, chưa quá nửa thời thần đã lên tới đỉnh. Sau khiđến chùa bày bố đâu đó xong xuôi, họ định theo sơn đạo xuống núi thìchợt thấy một nữ tử đang cầm kiếm đứng chắn giữa lộ.

Nữ nhân đó thấy đám người bí ẩn tiến lại gần tuy nhiên khuôn mặt khônglộ vẻ thất sắc, dầu chỉ một ít. Nàng ung dung thư thái đưa mắt ngắmvầng thái dương ẩn xuống dãy núi phía tây. Bóng tối lúc bấy giờ rốtcuộc cũng bao trùm, đất đai dần chìm vào màn hôn ám.

Nằm trong địa phận huyện Ngũ Đài thuộc địa cấp thị Hãn Châu tỉnh Sơn Tây,Ngũ Đài Sơn hiện ra sừng sững, địa hình kỳ diệu bất thường. Dãy núiđược chia thành năm đỉnh. Diệp Đấu Phong phía bắc, Cẩm Tú Phong phíanam, Vọng Hải Phong phía đông và Quải Nguyệt Phong phía tây. Thúy NhamPhong là đỉnh thứ năm nằm ở trọng tâm.

Ngũ Đài Sơn được nhận định là một ngọn núi hùng vĩ trong “tứ đại danhsơn.” Vốn là nơi tu luyện của nhiều vị bồ tát nhưng chủ yếu là nơi hiển linh của bồ tát Văn Thù. Tương truyền trong nhân gian, Văn Thù bồ táthay cư ngụ tại phía bắc trên ngọn núi mát lạnh và trong lành này. Vìkhí hậu giá rét, cho nên tên của ngọn núi này còn được gọi là ThanhLương Sơn.

Bên trong Ngũ Đài Sơn có đến ba mươi chín ngôi chùa lớn, bên ngoài còncó thêm tám chùa chiền nhỏ. Trong những ngôi chùa đó thì chùa Nam Sơnlà lớn nhất, được kiến trúc vào thời nhà Nguyên. Chùa được chia thànhbảy lầu, ba tầng dưới gọi là Cực Lạc tự, tầng chính giữa là Thiện Đứcđường, ba tầng trên cùng là Hữu Quốc tự. Những ngôi chùa quan trọngkhác còn có chùa Hiển Tông, chùa Tháp Viện, chùa Thọ Ninh, chùa BíchSơn, chùa Bồ Tát, chùa Thê Hiền và nhiều nữa.

Lại nói tới cuộc hành trình đến Ngũ Đài Sơn tìm tiên hoàng.

Thời tiết tháng hai thật lạnh vô cùng, dù ánh dương đã buông trùm trênvạn vật nhưng cái lạnh thấu xương vẫn đọng lại khắp mọi nơi.

Dương Tiêu Phong khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm giác có điềm không ổn. Conđường lên Nam Sơn tự quá là bình yên, nhưng sự an lành này lại làm chochàng chột dạ. Bụng tự nhủ chẳng thà bọn sát thủ lộ diện hành thích,lúc đó dễ dàng đối phó hơn, đằng này… Dương Tiêu Phong nhớ đám tay saicủa Ngao Bái ra mặt đuổi theo lúc chàng và Nữ Thần Y vừa rời Thành TửCấm, nhưng sau khi hai người trú mưa ở trong hang động thì một tiếng vóngựa cũng không. Chẳng lẽ… đã đánh lạc hướng được bọn chúng? DươngTiêu Phong bán tin bán ngờ, nghĩ rồi quay sang Nữ Thần Y định bảo nàngtăng cường cảnh giác tuy nhiên nàng lại hồ hởi thưởng thức phong cảnh,đôi mắt mải mê ngắm vẻ kiêu hùng của thiên nhiên, đâu còn tâm trí suynghĩ đến việc gì nữa.

Dương Tiêu Phong nhìn theo tay chỉ của Nữ Thần Y, phát hiện hoàng hôntrên núi có khác, từng cụm mây trắng phao phao sà xuống, treo lủng lẳngtrên cành thông xanh. Đứng ở đây so với thiên địa vạn vật, phàm nhânchỉ là những hạt bụi nhỏ nhoi giữa đất trời, non nước giang san thậttình bao la hùng vĩ.

Độ chiều tàn hẳn. Hai người mới đến được tam quan.

Thời bấy giờ, Nam Sơn tự được kiến trúc theo kiểu “ngũ môn tam cấp,” tức năm cửa ba bậc, qua cổng là đến sân. Hai bên sân là hai dãy nhà làmnơi ăn nghỉ cho du khách trong những ngày lễ hội. Qua khỏi khoảnh sânrộng đó là đến bảo thềm, cũng là một cái sân với diện tích nhỏ hơn sântrước khoảng chừng một phần hai. Trước bảo thềm này đặt một đỉnh đồngdùng để đựng nhang đèn. Hai bên bảo thềm có xây năm gian nhà xí dànhriêng cho khách ngủ trọ.

Dương Tiêu Phong và Nữ Thần Y đi qua hai cửa tam quan, thấy hai bên tamquan có dựng một gác trống bên trái và một gác chuông bên phải. Tamquan nối thẳng vào tam bảo, nơi này chính là nơi thờ phật Văn Thù, cũnglà nơi xây các buồng sư, buồng cung văn, nhà dấu, nhà oản. Phía sau tam bảo là điện Thánh Mẫu, gác tàng thư, nhà Tổ và Thiên Thủy tháp. Lúcbấy giờ có nhiều khách viếng chùa đang thả những quan tiền xuống hai bểnước ở hai bên tam bảo. Phương trượng trong bộ cà sa màu vàng nghệ đứng chắp tay cảm tạ họ.

Trong khi Nữ Thần Y đang gia nhập vào đoàn người để thắp nhang cho photượng Văn Thù bồ tát thì Dương Tiêu Phong tranh thủ hỏi thăm phươngtrượng về vị đại sư nọ. Thái hoàng thái hậu quả thật nói không sai,phương trượng vừa nhìn thấy bức chân dung đó đã không ngần ngại nói:

- A di đà phật, thí chủ hãy đến chùa Trấn Hải sẽ gặp người muốn tìm.

---oo0oo---

Thấp thoáng ở lưng chừng núi, Trấn Hải tự trầm tư nằm gọn trong lòng màu xanh của cây cỏ, cùng với sự lung linh của những đám mây trắng vờn bay. Chùa được xây dựng trên mảnh đất hình chữ nhật chạy dài suốt từ consuối cho tới mé bờ vực thẳm. Cảnh sắc trên đường tới đó liên tục thayđổi, làm cho du khách mải mê đắm chìm bởi cảnh sắc của thiên nhiên. Từcác tán cây rậm rạp mang hình thù linh thú cho tới con suối chảy rócrách, thân cây cổ thụ tỏa bóng như bao trùm mọi vật, những đám rêu phong bám trên đá, thân cây dọc đường đi tạo nên vẻ u tịch cần có của chốntĩnh tu. Một không gian thật tĩnh lặng thanh bình, núi đồi yên ả vớinhiều cảnh sắc kì thú của vùng đất sơn thủy hữu tình.

Lại nữa quanh năm ở đây khói nhang nghi ngút khiến chùa toát thêm vẻtrang nghiêm và thành kính. Ngôi chùa này là một trong những ngôi chùahội đủ tam thế phật với huyền thoại đẹp đẽ về đời và đạo, giúp nhân sinh gần thêm với cõi thiện. Chùa Trấn Hải là sự kết hợp tài tình giữa cảnh sắc thiên nhiên, cộng với quần thể kiến trúc tôn giáo, tạo thành một vẻ đẹp hài hòa, thật đúng y câu “tình trong cảnh ấy, cảnh trong tình này.”

Nhắc tới Dương Tiêu Phong và Nữ Thần Y.

Khi hai người đến Trấn Hải tự thì bầu trời đã nhá nhem tối. Tam quannội ngoại đều đóng kín. Tứ bề thâm nghiêm u tịch. Phong cảnh thanhtịnh của chùa đáng lẽ phải làm cho du khách cảm thấy tâm hồn nhẹ nhõmnhư tơ, không còn những mối căng thẳng hoặc lo âu hối hả hằng ngày nữacớ nhưng hai người họ lại không cảm nhận vậy. Mắt trông cảnh chùa côtịch, đêm tối im lìm không một bóng người, Dương Tiêu Phong nắm chặt bàn tay của Nữ Thần Y. Họ đi qua tam quan, sân chùa tối thui. May mắn còn có ánh trăng nhưng tia sáng lại soi xuống các chậu kiểng và hòn non bộtạo nên những hình thù rùng rợn.

Dương Tiêu Phong và Nữ Thần Y lia mắt quan sát xung quanh, thấy đại đasố những vật liệu dùng để xây chùa Trấn Hải đều được làm bằng tre tranh, và gỗ. Riêng mái chùa được lợp bằng gạch và ngói đỏ. Chùa Trấn Hảihình chữ “công,” có nhà chính điện và nhà bái đường song song với nhau. Hai nhà này được nối liền bằng một ngôi gọi là thiêu hương, nơi trù trì làm đại lễ.

Dương Tiêu Phong và Nữ Thần Y đưa mắt nhìn nhau như thầm hỏi, rồi đồngloạt bước lên bậc thềm vào tiền đường. Hương án đang ngun ngút khói.Trên các cây cột gỗ lim có khắc tên những người đóng góp công đức. Cònmột danh sách tên tuổi nữa được ghi trên bàn thờ bằng đá, các loại đồsứ, bát hương, bình hoa, và cả chân đèn.

Vẫn không tìm ra bóng dáng chú tiểu lẫn nhà sư nào hết, cả hai đành tiến vào chính điện. Ở giữa nơi bái đường và chính điện là một khoảng sântrống có nhiều bao phục lớn, miệng bao được cột chặt.

Nhà chính điện chẳng có gì khả nghi, chỉ có nhiều pho tượng phật đang trang nghiêm trên bàn thờ.

Đang định dẫn Nữ Thần Y quay trở ra ngoài, Dương Tiêu Phong bất thần dừng bước, hỏi:

- Nàng có nghe tiếng gì không?

Nữ Thần Y nghiêng đầu lắng tai, mừng rỡ nói:

- Hình như có tiếng tụng kinh ở tăng đường. Chúng ta mau mau đến đó!

Thẳng đường cất bước, họ vào sâu bên trong chùa, qua nhà chính điện, men theo hành lang song song hai bên chính điện đi đến nhà tổ hậu đường.Trên hành lang lại có nhiều bao phục, miệng bao cũng bị buộc túm lại.Thêm vào đó trên mặt đất của hậu đường ngổn ngang nhiều đoạn thạch khốiđổ nát.

Nữ Thần Y trông những hình khối giống như bị tàn phá, cảm giác hoangmang, tức khắc quay sang bên cạnh thì chạm ngay ánh mắt sắt bén. DươngTiêu Phong đang nhìn nàng, sắc diện cũng bất ổn không kém.

- Đại nhân nhìn xem – Nữ Thần Y giơ tay chỉ tứ bề, hạ giọng - Nơi nàykhông hề giống với các chùa chiền gần đây, xung quanh không có lấy mộtbóng người. Đã vậy, nơi đây lại có nhang đèn trong đỉnh, ngay cả sânchùa cũng được dọn dẹp rất tốt, không có cọng cỏ dại nào mọc. Điều nàychứng tỏ là chùa này được chăm sóc rất chu đáo, ngoài mấy cái bao phụcto tướng nằm rải rác và đống đất đá đổ nát.

Dương Tiêu Phong không nhận xét gì, chỉ khẽ gật đầu đồng tình rồi kéo tay nàng đi đến tăng đường.

Khi đến tăng đường, Nữ Thần Y nhanh tay đẩy cửa. Cánh cửa bằng sắt tức thì mở ra, bản lề di chuyển êm ái như xoay trên nhung.

Hai người vừa đặt chân vào thì từ bên trong tăng đường bỗng có khí lạnhbốc ra, rờn rợn người khiến cho cả hai cảm tưởng như sắp sửa trông thấymột cái gì ngụy dị thần bí lắm.

Rốt cuộc nơi này cũng chẳng thấy ai cả, dường như kẻ tụng kinh vừa rồibốc hơi đi khỏi vậy. Ở tăng đường chỉ có nhiều pho tượng thờ đa dạng.Gian giữa bày tượng Thánh Tăng và Đức Tổ Tây Bồ Đề Đạt Ma, bên cạnh làQuan Âm Tống Tử, Quan Âm Tọa Sơn, Thiện Tài Long Nữ. Tất cả các bứctượng thờ này được đặt cùng chung với nhau trên một bục gỗ khá lớn.Phía sau bục gỗ có tấm màn màu đen chắn ngang. “Không biết đằng sau tấm vải đó là gì?” Nữ Thần Y tự hỏi.

Rồi nhác thấy pho tượng phật bà Quan Âm bằng đá xanh đang ngồi trên tòasen, nàng vụt buông tay Dương Tiêu Phong, quỳ mọp xuống chân bục gỗ lầmrầm cầu khấn.

Tượng phật bà Quan Âm có dáng người thon thon, gương mặt trái xoan, cổcao ba ngấn. Chân trái để trần đặt lên đài sen, chân phải hơi co, taytrái cầm một viên ngọc minh châu, lá sen tỏa ra mềm mại như có một cơngió nào đó đương lay động dưới chân tượng.

Nữ Thần Y quỳ gối thành tâm nguyện cầu. Xong xuôi, nàng toan đứng dậythì thấy có một vết đỏ dưới chân bục gỗ. Vết đỏ trông hơi mờ, hình nhưđã được chùi rửa qua cơ mà vẫn không sạch hẳn. Nàng bèn chỉ Dương TiêuPhong:

- Đại nhân xem kìa, phải chăng chính là...

Nữ Thần Y thốt tới đấy thì bỏ lửng câu nói tuy nhiên Dương Tiêu Phonghiểu ngay nàng muốn ám chỉ điều gì, tuy vậy lại không đi đến xem mà vòng ra phía sau bức màn. Nữ Thần Y bật dậy bám sát, vừa vào tới đã khựng.

Uế khí thoang thoảng đưa lên mũi, tinh phong huyết vũ nổi lên khắp nơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.