Xa xa trên đỉnh Thanh Lương Sơn, một vầng trăng sáng từ từ nhô lên khỏi chóp núi, nhu nhú, trồi phồng, rồi hiện hình đầy đặn.
Dương Tiêu Phong lên tiếng hỏi Nữ Thần Y xong thì bình thản ngước nhìnvầng trăng vàng treo lửng lơ. Phía bên cạnh, Nữ Thần Y ngồi hóa đá trên thảm cỏ xanh, lòng tự nhủ sư huynh của nàng là một thành phần Hán thất, ắt phải tính tới chuyện phục hưng nhà Minh, sẽ không bao giờ chịu đầuphục Thanh triều đâu.
Lặng lẽ ngắm vầng nguyệt quang một hồi, Dương Tiêu Phong quay sang nhìnnàng, chờ câu trả lời, bất chợt phát giác điểm quyến rũ nhất ở nàngchính là thần sắc và khí chất thiên biến vạn hóa. Bởi có đôi lúc nàngtỏ ra kiều mị dụ hoặc, phóng đãng đa tình, còn có lúc thì thanh caothuần khiết, e lệ thẹn thùng. Lại nữa ở nàng đôi khi cũng toát lên vẻcao nhã cô ngạo, khiêm nhường phục tòng. Các dáng điệu phong phú đadạng đó khiến cho người xung quanh nàng luôn luôn cảm thấy nàng mới mẻ.
Dương Tiêu Phong lại ngắm đôi mắt nàng, nhận thấy đôi mắt xinh xắn nhưánh sao trời. Đôi mắt biết nói, biết bộc lộ hết những tình ý trong lòng nàng, chẳng trách đã khiến cho bao nhiêu đấng nam trang phải xao xuyến.
Lúc bấy giờ trời đang vào đêm. Dương Tiêu Phong nhận thấy sắc mặt nàngtrầm tĩnh, dáng điệu thư thái, từ đầu đến cuối không hề liếc về phíamình. Lòng thầm cảm thán, Dương Tiêu Phong thầm bảo mới hơn hai thángmà nàng đã không còn là một cô gái nông nổi bồng bột nữa. Bây giờ đây,nàng trở thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thanh-trieu-quyen-2/2223502/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.