Lưu Hữu Bân không mù, sao lại không thấy?
Càng đừng nói, những điều cô trải qua từ nhỏ tới lớn khiến Lưu Hữu Bân rất mẫn cảm với cái nhìn của người khác.
Ánh mắt kia là thiện ý hay ác ý, cảm giác của Lưu Hữu Bân luôn nhạy hơn người khác một xíu, đây đều là năng lực cô rèn luyện từ cuộc sống của mình.
Mỗi lần ánh mắt xấu hổ và thiện chí của Văn Nham nhìn về phía Lưu Hữu Bân, Lưu Hữu Bân đều có thể bắt chuẩn.
Một cậu bạn 1m85, gương mặt đẹp trai tuấn tú thích mình, đây là điều Lưu Hữu Bân phát hiện từ ánh nhìn đầu tiên của Văn Nham.
Nhưng khi đó Lưu Hữu Bân cảm thấy yêu đương là thứ xa xỉ với cô.
Thời điểm đấy, cô dùng thời gian rảnh sau khi tan học để đi làm thêm.
Học phí đại học và sinh hoạt phí chưa thấy bóng dáng đâu, cô không thể không liều mạng đi làm thêm kiếm tiền.
Liều mạng đi làm thêm là thế, nhưng sức lao động giá rẻ không giúp cô kiếm đủ học phí đại học.
Cuối cùng, vẫn là chủ nhiệm lớp cấp 3 trợ giúp xin vay học tập cho cô, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi vào đại học, vào dịp nghỉ đông và nghỉ hè, có người đi du lịch, có người nằm ở nhà.
Mà cô, chỉ có đi làm thêm.
Tốt hơn một chính chính là cô kiếm đủ sinh hoạt phí cho mình rồi, tiền còn dư thì gửi ngân hàng để tích cóp, để cô trả khoản vay sau khi tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-trao-doc-mieng/2800029/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.