Vinh quang mới được hai năm, Nhiếp Chính Vương phi đột nhiên bị điên.
Liễu Cẩm Hoa vẫn ở lại viện lớn nhờ ơn đứa trẻ vẫn còn chưa chào đời trong bụng nàng.
“Tiểu Bảo, chờ Vương phi sinh xong thì ôm con đến cho nàng nuôi.” Tạ Vân vừa uống rượu vừa nói.
Hôm nay là đêm trung thu, mọi gia đình được sum vầy đoàn tụ, chỉ có ta là không có nhà để về. Ta trấn giữ ở Vương phủ rộng lớn này, còn lòng dạ lại ngao du ở bên ngoài.
“Được, dù sao thì trẻ con đâu có tội tình gì.” Ta cười, rót rượu cho Tạ Vân.
Hắn có chút men say, duỗi tay sờ mặt ta: “Ánh trăng chiếu mỹ nhân, Tiểu Bảo, nàng đẹp quá.”
Ta hơi nghiêng đầu tránh né ánh mắt hắn: “Vương gia say rồi.”
Ta vào Vương phủ hơn nửa năm, nhưng chưa từng cùng phòng với Tạ Vân. Lúc trước ta lấy Liễu Cẩm Hoa làm cớ, sợ nàng thấy không thoải mái. Sau đó ta tự đem sức khỏe ra chắn, nói ta bị khủng hoảng, bị đau đầu, lo sợ không yên.
Bây giờ ta mới hiểu được, có lẽ từ đáy lòng ta biết bản thân không hề thích hắn. Vì thế không cách nào chấp nhận cùng phòng với hắn.
Ta từng thấy cảm động trong một khắc ngắn ngủi. Ta cho rằng hắn thật sự thích ta, nhớ thương ta. Sau đó mỗi lần hắn tỏ thái độ với Liễu Cẩm Hoa đều làm ta hiểu ra. Có lẽ ta chỉ là chấp niệm của hắn mà thôi.
Hắn chỉ muốn tìm thấy ta, còn tình yêu thì không nhiều được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tranh-ngo/2852936/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.