“Ta vẫn luôn suy nghĩ, tại sao mẹ biết hung thủ là ai mà không chịu nói với ta? Sau đó ta hiểu ra, mẹ sợ có người bên ngoài rình nghe lén, mẹ sợ các ngươi muốn hại luôn cả ta. Đến tận khoảnh khắc cuối cùng trong sinh mệnh, bà vẫn luôn nghĩ cho ta, muốn che chở ta.”
“Bà vẫn ôm hy vọng muốn ta sống ở ngôi nhà đó cho thật tốt.”
Ta uống thêm một ly rượu, nhìn Liễu Cẩm Hoa nói mà nàng không đáp lại được câu nào, cứ run lập cập như cũ.
“Ta rất nghe lời mẹ. Ta phải sống thật tốt mới có thể báo thù cho mẹ được. Cho nên sau khi tỉnh lại thì ta mất trí nhớ. Ta diễn kịch nhiều năm như vậy ngươi mới chịu buông tha ta.”
“Ta chỉ muốn biết tại sao ngươi lại muốn giết mẹ ta.”
Liễu Cẩm Hoa ngẩng đầu nhìn ta, không nói lời nào.
Ta rút cây trâm bạc trên búi tóc xuống: “Nếu ngươi không nói, ta sẽ thọc cây trâm này vào bụng ngươi.”
Liễu Cẩm Hoa run như cầy sấy, mãi một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: “Ta ghét bọn con vợ lẽ các ngươi, đứa nào được sinh ra là ta muốn giết đứa đó ngay. Năm ấy cha ta giữ lại ả cung nữ kia, ta hận lắm. Ông sẽ không đến chỗ mẹ con ta nhiều ngày liền. Ta muốn ả ta biết ở nhà họ Liễu này thì thiếp thất vĩnh viễn là hạng tôi tớ mà thôi. Ta muốn giết gà dọa khỉ để ả biết điều, nếu không ả sẽ ỷ vào thân phận từng vào cung mà tác oai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tranh-ngo/2852933/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.