"Tiểu sư thúc, vậy giờ phải làm sao mới tốt!"
Kiều Quảng Lan mới vừa có được ý thức đã cảm giác được ống tay áo mình bị người ta kéo, bên tai thì truyền đến câu như thế.
Hắn còn chưa kịp trả lời đã bị khói phun đập vào mặt làm ho sặc sụa.
Người vừa nãy kéo hắn liền vội nói: "Thế lửa này lớn quá, sư thúc mới vừa cứu người đã hao tổn công lực, bây giờ người nhất định phải cẩn thận."
Người kia vừa nói vừa bước đến trước mặt Kiều Quảng Lan phất ống tay áo bố trí kết giới giúp hắn đẩy khói đặc cuồn cuộn ra.
Kiều Quảng Lan nhân cơ hội này lùi về sau điều tức rồi quan sát tình cảnh trước mắt và tiếp nhận ký ức chen nhau ùa tới.
Đây là một thế giới tu chân mà hắn là sư đệ nhỏ tuổi nhất của chưởng môn Thái Ngự Chân Nhân thuộc đại phái Ngọc Quỳnh, tuy rằng tuổi hắn không lớn thế nhưng bối phận lại rất cao. Lần này nơi bén lửa là Lăng Kiến Sơn, thuộc địa phận của Ma tôn Minh Chiếu, vỗn dĩ không liên quan gì đến chuyện trong phái Ngọc Quỳnh, thế nhưng lửa lớn cháy hơn nửa tháng nên Lăng Kiến Sơn bèn phái người ra xử lý, bởi chỉ sợ gây nguy hiểm cho bách tính dưới núi, Thái Ngự Chân Nhân không ở trong núi nên Kiều Quảng Lan bèn mang theo môn hạ đệ tử tới đây dập lửa.
Kiều Quảng Lan nói: "Lửa lớn thế này có lẽ ma tôn kia cũng bị nướng chín rồi nhỉ? Phái tôi đi làm lính cứu hỏa mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thuy-dai-su/3095492/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.